Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chương 27 :

Ngày đăng: 14:35 18/04/20


Bởi vì buổi tối mặc sức phóng túng, đến tận trưa chúng ta mới lần lượt tỉnh dậy.



Ta vừa mở mắt liền chạm phải ánh mắt của Tô Vãn. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt xinh đẹp của Tô Vãn giống như biết nói, trong suốt như nước, đầy ắp sự dịu dàng.



Đợi cho đến khi hoàn toàn thanh tỉnh, một màn ướt át kiều diễm tối hôm qua trỗi dậy trong đầu ta như thước phim điện ảnh. Ta không khỏi bùi ngùi, quả là một đêm điên cuồng, ta cùng Tô Vãn lại thân mật như vậy, thực khó có thể tưởng tượng.



Thân thể chúng ta vẫn giữ nguyên tư thế tối qua, quấn quít nằm chồng lên nhau, ta cảm thụ được rõ ràng thân thể mềm mại như không có xương của Tô Vãn, xúc cảm hôm qua một lần nữa trở lại, chỉ có điều ý thức thanh tỉnh khiến dũng khí của chúng ta bị tiêu tán không còn một mảnh, thậm chí tay đặt ở tấm lưng bóng loáng của nàng động cũng không dám động.



Tô Vãn dường như không nhận ra ta ngượng ngùng, nàng vẫn như tối qua vuốt tóc ta, thanh âm vô cùng ôn nhu nói:



“Bảo bối, cậu dậy rồi.”



Ta nghe được cách xưng hô thân thiết của nàng, trong lòng tựa như con mèo nhỏ, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó hỏi nàng:



“Cậu ngủ ngon không?”



Vừa hỏi xong ta lập tức cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, bình thường ta với Tô Vãn ít khi nói chuyện như vậy, hiện tại ngọt ngào khiến ta có chút bối rối.



Tô Vãn vô cùng u oán trả lời:



“Không ngon.”



Ta vừa định hỏi có phải là do tối qua quá mệt hay không, lại nghe Tô Vãn nói tiếp:




“Lý Nhất Bác rất tốt mà, dung mạo đẹp, điều kiện cũng không tồi, chẳng phải là hợp với điều kiện cậu đưa ra sao? Em gái, nghe anh khuyên đi, hoa đẹp hiếm khi nở, cảnh đẹp ít khi còn, có hợp hay không, ít nhiều cũng tìm hiểu kĩ chút đã, anh làm sao hại em được. Tin tưởng đi, Lý Nhất Bác thật sự rất tốt.”



Ta có chút dở khóc dở cười, anh bạn khuyên rất tận lực, nhưng Lý Nhất Bác cho dù có tốt đến trên trời, lúc này ta cũng thấy chướng mắt, lại từ chối khéo.



Thanh âm của anh bạn to, Tô Vãn nghe không sót chữ nào, đột nhiên nàng dùng tay che điện thoại của ta, nói:



“Hẹn Lý nhất Bác ra đi, mình muốn gặp.”



Ta khó hiểu nhìn Tô Vãn, không rõ ý của nàng.



Tô Vãn không giải thích, chỉ thúc giục ta, thấy ta thờ ơ liền liều chết cướp điện thoại trên tay ta, nói với đầu dây bên kia:



“Tôi là bạn thân của Dương Thần, Dương Thần quen bạn trai đều muốn tôi cho nàng ý kiến, có thể hẹn gặp được không, tôi muốn xem giúp Dương Thần.”



Anh bạn lập tức đáp ứng, còn nói thêm Lý Nhất Bác vốn đã muốn gặp ta hôm nay, vì thế ta còn chưa đồng ý, Tô Vãn cùng anh bạn đã đem chuyện dàn xếp ổn thỏa.



Cúp điện thoại, ta hỏi Tô Vãn vì sao.



Tô Vãn im lặng nửa ngày mới đáp một câu:



“Thật sự nếu là một người tốt như vậy, bỏ qua sẽ rất đáng tiếc.”