Chuyên Sủng

Chương 24 : Vắng vẻ

Ngày đăng: 16:47 19/04/20


Sáng sớm, mùi hương của thức ăn không thể bỏ qua. Nữ tử thích thú chui trong chăn lăn lộn, điều duy nhất không hài lòng là bên người đã trống không. Giấc ngủ của nam nhân rất ít, mỗi lần thức dậy làm cơm nàng vẫn còn đang ngủ say, nhưng sau khi làm tốt mọi việc phần lớn thời gian sẽ quay trở lại nằm cùng với nàng, đương nhiên, đó chỉ là chuyện trước khi hắn được đọc sách. Hiện nay, thời gian sáng sớm của hắn đương nhiên sẽ không lãng phí dùng để nằm cùng với nàng, hắn còn có sách chưa đọc xong. Lê Thư là người cực thông minh, trí nhớ của hắn đã đạt đến trình độ nhìn qua là không quên được, chẳng qua chỉ mới một tuần mà đã có thể nhận biết hết và viết được toàn bộ các chữ, vừa luyện chữ đồng thời đã bắt đầu xem sách, thiên phú cực cao hơn nữa vô cùng chịu khó thắp đèn suốt đêm, nội dung sách đọc trong vòng chưa đến một tháng từ sách vỡ lòng cho hài tử như "Tam tự kinh" lên đến "Sử ký" các loại sách, chỉ là Lê Phong không mua cho hắn "Nam giới" mà thôi. Hắn tiến bộ nhanh như vậy, cũng bởi vì đọc sách học lễ nghi mà dần dần có tự tin, trong lòng Lê Phong cực kỳ vui vẻ, cho nên lúc này nhìn hắn ngồi chăm chú luyện chữ trước bàn, lẽ ra nàng cũng nên phải vô cùng vui sướng. Lê Phong nhếch nhếch khóe miệng, ở trong chăn lăn lộn.



.... Chắc là vô cùng vui sướng, thế nhưng, vì sao, nàng vẫn cảm thấy ngực trống vắng đến khó chịu?



Ngày hôm nay gần như nói rách miệng mới xin được lão bản nương có ngày "Chủ nhật", cho nên có thể dậy muộn, vậy mà nàng ngay cả đãi ngộ được hắn ôn nhu gọi rời giường cũng không có được hưởng thụ. Hắn đang chăm chú luyện chữ, chốc lát lại đi đọc sách.



Là chỉ có nàng không biết làm việc đàng hoàng thôi.



Hơn một tháng, có lẽ là do hắn không có chuyện gì quan trọng để làm, nguyên nhân là nàng lúc nào cũng có thể làm phiền hắn, hiện tại hắn có nhiệm vụ đọc sách, nàng vô cùng không quen. Mỗi lần nàng muốn thân thiết cùng với hắn, thì liền có thể nhìn thấy hăn đang đọc sách, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, khiến cho nàng cho dù thế nào cũng không hạ quyết tâm làm phiền hắn được. Hắn ngoại trừ cố gắng nhanh chóng làm việc nhà đi ăn cơm vệ sinh, hầu như mỗi một giờ một phút đều ngồi ở trước bàn, nàng ngủ thì hắn không ngủ, hắn thức dậy thì nàng đã thức dậy từ sớm, chuyện thức đêm sau khi bị nàng dạy bảo đã không còn xảy ra nữa, thế nhưng cho dù bọn họ đều tỉnh táo nằm trên cùng một chiếc giường, hắn cũng sẽ bởi vì ban ngày dùng não quá độ tinh thần tập trung quá lâu mà mệt mỏi rất nhanh ngủ thiếp đi. Bọn họ thậm chí còn chưa kịp làm gì.



Hắn có việc cảm thấy hứng thú, như vậy nàng cũng sao cả...



Lê Phong đang nằm ở giữa đột nhiên co người một cái, bỗng nhiên cảm giác được rất lạnh.



Nhẹ nhàng rụt một cái, nàng suy nghĩ một chút, leo ra ngoài ổ chăn, dọn dẹp một chút rồi mặc quần áo vào. Nam nhân ngồi trước bàn đọc sách nhe thấy tiếng động xoay đầu nhìn nàng mỉm cười, "Phong Nhi." Thấy nàng gật đầu hắn lại nói: "Cơm ở trong bếp, ta đi bưng đến nhé?" "Không cần." nữ tử nhếch miệng, lắc đầu, nam nhân nhíu mi, "Làm sao vậy? Không vui sao?" Nữ tử xoa xoa mũi, cúi đầu xỏ giày, phát huy kỹ xảo biểu diễn của mình, giọng nói tựa ánh mắt trời, "Ngươi chăm chú đọc sách ta sao có thể không vui?" Tiếp tục cúi đầu chỉnh sửa lại ống quần, "Ta tự đi nhà bếp ăn là được rồi, ngày hôm nay ta muốn đi hiệu thuốc bắc." Không có cùng người ở nhà nghỉ ngơi có sao không? "Ừ." Không nhìn thấy ánh mắt của nữ tử mất mác khổ sở, bị giọng nói bên ngoài giống như vui vẻ lừa gạt, nam nhân gật đầu, tiếp tục nhìn sách.


Cho nên, sự việc phát triển vượt ngoài dự định từ việc để các mỹ nam vây quanh lại trở thành hai nữ nhân ngồi đối diện với nhau không nói gì uống rượu, Tống Nhân Anh cũng không biết làm sao. Chẳng qua, khiến cho nàng không nghĩ tới chính là, đừng nhìn nha đầu kia còn nhỏ, tửu lượng cũng không nhỏ mà! Nàng tự thấy bản thân tửu lượng không tồi, lại không ngờ ngồi uống từng chén một với nàng, ý thức dần dần không rõ ràng rồi.



--- ------ ------ ------ ------ --------



Hôm nay Lưu Mặc Khanh chưa có về nhà, trong lòng Lưu Yên Nhiên cảm thấy có chút thả lỏng. Hắn chán ghét nữ nhâ kia, ở bên cạnh nàng lòng hắn liền cảm thấy khó chịu, có lẽ là do lo lắng bị đánh? Nói chung, luôn luôn chỉ muốn chạy trốn thật nhanh. Nghĩ như vậy, hắn chợt nhớ đến nụ cười ôn nhu của nữ tử kia, tướng công phạm tội danh đại nghịch bất đạo cũng chỉ dùng tay đánh vài cái, tuyệt không nỡ lòng đánh thật sự. Hắn sinh ra ý nghĩ dù không từ thủ đoạn cũng muốn để cho nàng phải cưới hắn, cho dù Lưu Mặc Khanh muốn đánh thế nào cũng không sao!



Hắn là người đã có thể chủ, đi tìm nàng là không nên, nhưng hắn thực sự rất muốn nhìn thấy nàng....



Thở dài một hơi, hắn đi ra ngoài dự định đóng cổng, lại phát hiện có một bóng đen nằm trên mặt đất, cách nhà hắn cũng không xa lắm, nhưng trời đã tối, nhìn không rõ lắm, lờ mờ hình như là một người. Lưu Yên Nhiên lấy lại bình tĩnh, vốn định thê chủ không có nhà, mọi việc không liên quan đến mình nên tránh xa mới đúng, thế nhưng để một người nằm trên mặt đất như vậy, để mặc kệ nằm như thế một đêm... Chần chờ một lúc, hắn ít ra cũng nên đi xem người nọ có bị thương chút gì hay không.



..... Là ảo giác của hắn sao? Dĩ nhiên, lại là nàng? Nhìn Lê Phong một thân đầy mùi rượu nằm trên mặt đất, Lưu Yên Nhiên lần đầu tiên cảm ơn sự lựa chọn của bản thân, vội vàng kéo nữ tử lên, lo lắng nàng cảm lạnh, tựa nửa người lên người mình. Trái tim bỗng nhiên rung động, thân thể của nàng, thật là mềm, ừm, thật ấm áp....



Bây giờ hắn biết mình nên đi tìm nữ nhân đem nàng đưa về nhà, thế nhưng, dù thế nào hắn cũng không muốn là như vậy.



Cắn cắn môi, dường như đã quyết định, hắn đỡ nàng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, hơi thở của nàng, đỡ nàng trờ về nhà của mình.