Chuyên Sủng

Chương 25 : Mê hoặc

Ngày đăng: 16:47 19/04/20


Ánh nến yếu ớt chập chờn, khiến mùi hương trong phòng càng trở nên kì lạ, mơ hồ.



Ánh trăng như nước xuyên thấu qua song cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu lên trên thân thể, tạo nên ánh sáng nhu hòa, đường cong đẹp đẽ không thể xoi mói mang theo sự xinh đẹp tràn đầy mê hoặc.



Đem thân thể ngâm dưới ánh trăng nam nhân hài lòng thưởng thức thân thể không mảnh vải che thân của mình, thân thể xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ xứng với nàng rồi! Hắn biết làm như thế phải là đại nghịch bất đạo không biết liêm sỉ, thế nhưng chính mình không nhịn được.... Thật ra hắn rất sợ, nhưng vẫn xé hỏng y phục của bản thân, giả trang thành bộ dáng bị nàng say rượu mất lý trí làm loạn. Nếu là nàng say rượu làm loạn, như vậy dù hắn không còn trinh tiết cũng không bị cho là có lỗi, cho nên sẽ không bị đánh chết hay bị trầm đường bởi lý do không tuân thủ phu đạo, mà người có tính tình tự cho là thanh cao như Lưu Mặc Khanh chắc chắn sẽ không cần một nam nhân đã bị hủy đi trinh tiết. Nàng lại là người tốt như vậy, nghĩ là mình đã say rượu cưỡng bức hắn, thì nhất định sẽ thu nhận hắn đúng không? Cho dù lúc đầu không chịu, thấy hắn bị Lưu Mặc Khanh thẹn quá thành giận mang ra chút giận thì chắc chắn sẽ thay đổi ý định! Nàng người tốt như vậy mà!



Hít thật sâu mấy hơi, giảm bớt sự sợ hãi của mình, hắn nhẹ nhàng cúi người, đôi môi kiều diễm thử đụng vào môi nàng, ừ, thật mềm.... Cảm xúc mềm mại làm Lưu Yên Nhiên không nhịn được hôn sâu hơn, tay cũng không nhàn rỗi, ôn nhu cởi y phục của nữ tử. Chờ nàng hưởng qua sẽ biết, hắn chắc chắn tốt hơn cái người tướng công xấu xí nhà nàng gấp ngàn vạn lần. Môi đỏ mọng di chuyển xuống phía dưới, ngậm lên thù du trên ngực của nữ tử, lại chuyển lui xuống phía dưới...



"Nhiên Nhi, mở cửa ra!" Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, cắt đứt động tác của nam nhân, nam nhân đang say mê nhìn thân thể của nữ tử bỗng nhiên mở to hai mắt.



Nàng! Làm sao có thể! Đêm nay làm sao có thể trở về!



Làm sao có thể?



Thân thể của nam nhân đột nhiên cứng đờ, sau đó không ngừng dược run rẩy.



Sẽ chết... Sẽ bị trầm đường, sẽ trực tiếp bị đánh chết!



"Nhiên Nhi, tỉnh dậy, Nhiên Nhi, đi ra mở cửa cho ta! Xem ta mang về cho chàng cái gì này?" Nam nhân bỗng dưng lấy lại tinh thần, ngay lập tức nghĩ phải giấu đến chỗ nào đó, ngăn tủ đã đầy, bàn thì quá nhỏ... Hắn muốn cho thê chủ ngày càng nóng nảy đứng chờ một lát, nhưng phát hiện mình đã bị dọa đến căn bản không nói được tiếng nào....



..... Sẽ chết.....



"Nhiên Nhi, chàng làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Người ngoài cửa rốt cuộc cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường, thư sinh yếu ớt không biết lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy đá mạnh hai cái, cửa dĩ nhiên "Phịch" chốt cửa rơi ra, cửa vừa mở liền lập tức vào trong buồng, "Nhiên Nhi, làm sao vậy?"
"Ngươi là đại phu, ai biết ngươi có cho hắn dùng thuốc gì hay không!"



"Nếu dùng thuốc, ta còn xé y phục để làm gì? Sợ ngươi không biết hay sao?"



"Ngươi!" Ý nghĩ của Lưu Mặc Khanh cũng không tỉnh táo lắm, lúc này việc cố tình gây sự đâu còn khả năng phản bác. Trưởng thôn nhìn thấy liền hiểu rõ, "Nhìn ra, là do Lưu Yên Nhiên không tuân thủ phu đạo, chẳng biết liêm sỉ, quyến rũ nữ nhân, vi phạm vào tội ác đại nghich bất đạo, ngày mai mang hắn đi trầm đường đi!" Lê Phong nhíu mày, thật tàn nhẫn.... Đáng tiếc ấn tượng của nàng với nam nhân này cực kỳ kém, lại không muốn chọc đến cái nhàn ngôn toái ngữ gì, huống chi nếu nam nhân này sống sót cũng sẽ bị dậy dỗ bị ảnh hưởng bới nhưng lời đồn đại tuyệt đối không có nơi sống yên ổn. Hơn nữa.... Lê Phong nhìn về phía Lưu Mặc Khanh, thật ra nàng....



"Không được!" Nữ nhân vốn bị mọi người nghĩ đang trong cơn giận dữ nhất định muốn để Lưu Yên Nhiên chết ngoài ý muốn đột nhiên đứng lên, "Hắn là nam nhân của ta, xử lí như thế nào là do ta nói! Ta không để cho hắn chết!" Đừng nói mọi người, ngay cả người đang co lại thành một khối Lưu Yên Nhiên cũng kinh sợ nhìn về phía nàng.



"Nhưng mà hắn vi phạm là...." Thôn trưởng hoàn hồn phản đối, lại bị nàng thô lỗ cắt đứt, "Tướng công của ta! Ta muốn giữ lại, ai muốn trầm hắn?" Vừa nói năng thô lỗ vừa đẩy mọi người, "Đi ra ngoài, đi ra ngoài!"



Lê Phong cười, thực sự, chỉ có người bị nàng yêu đi quyến rũ người khác mới khiến cho nàng tức giận như vậy, bằng không cùng lắm cũng chỉ thấy mất mặt, càng là không thể đến trình độ để mất hết phong độ cùng trình độ như vậy.



Nữ tử rúc vào trong lòng nam nhân, "Đầu đau quá... Ừm.... về nhà lại xoa.... Ôi chao, nghe lời! Về nhà lại xoa!"



"Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy...." Nam nhân nhíu chặt mày đau lòng nói.



"Còn nói hay sao!" Nữ tử tìm một chỗ thoải mái, sau đó bóp mạnh thịt mềm bên eo nam nhân, cảm giác thân thể nam nhân do đau mà cứng lại, cuối cùng không nỡ, buông tay ra xoa xoa, "Chờ ta tỉnh ngủ sẽ dạy dỗ chàng thật tốt!" Dứt lời liền đóng chặt mắt.



Ừm... Thật thoải mái....



Nữ tử dùng đầu đầy tóc thích thú cọ cọ vào trong lồng ngực kiên cố của nam nhân.