Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 114 : Con dấu có vấn đề
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Có Xà Văn Đồ Đằng xuất hiện, trong nháy mắt mọi người đều nghĩ cái chết của quản gia cùng Tạ nhị công tử quả nhiên là có liên hệ. Nói không chừng là cùng một hung thủ.
“Cái quỷ gì vậy?”
Nhị phu nhân cau mày nhìn thoáng qua, nói:
“Không phải là quản gia vẻ cái quỷ đó chứ, để nguyền rủa ta sao? Ta đã nói với các ngươi, lão ta cùng đại phu nhân luôn tỏ ra đoan trang hiền lành kia tuyệt đối không sạch sẽ. Không chừng sau lưng lão gia họ còn làm cái gì đó không dám để người khác biết.”
Nghê Diệp Tâm nhìn Xà Văn Đồ Đằng trong tay, nghe nhị phu nhân nói vậy cảm thấy nhị phu nhân đối với đại phu nhân cùng quản gia sớm đã ghi hận trong lòng. Lời nói chủ quan sắc thái quá nặng, căn bản không có tính tham khảo.
Nghê Diệp Tâm không hề quan tâm nhị phu nhân lải nhải, nhanh chóng đi vào trong phòng quản gia.
Mộ Dung Trường Tình, Trì Long và Triệu Doãn đều đi theo. Nhị phu nhân còn tưởng "thừa nước đục béo cò" cũng đi theo đi vào, bất quá bị quan sai ngăn lại. Nhị phu nhân liền trừng mắt nói:
“Các ngươi sao lại như thế? Đây là nhà ta! Bọn họ dựa vào cái gì có thể vào, ta thì không thể vào! Các ngươi quá đáng, khi dễ một người vừa mới mất con, các ngươi......”
“Đủ rồi!”
Đột nhiên có người quát khẽ một tiếng, cùng với tiếng ho khan.
Nhị phu nhân giật mình một cái, quay đầu nhìn lại.
Tạ lão gia được một nha hoàn dìu tới. Tạ lão gia ho khan rất dữ dội, trên mặt có chút hồng, có vẻ tức giận.
Nha hoàn nhanh chóng nói:
“Lão gia, nơi này gió lớn, hay là trở về đi!”
“Nhà này đã đủ loạn, nàng còn muốn loạn đến bao nhiêu?”
“Lão gia, oan uổng, là……”
“Về phòng đi!”
Tạ lão gia không nghe nhị phu nhân giải thích. Nhị phu nhân còn muốn nói cái gì, bất quá thấy sắc mặt Tạ lão gia thật sự không tốt, cuối cùng cắn cắn môi, cúi đầu khụt khịt liền đi.
Khi nhị phu nhân khụt khịt đi ngang qua nha hoàn kia, liền hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái. Sau đó nhấc chân định giẫm lên chân nha hoàn.
Nha hoàn đã sớm đề phòng, nhị phu nhân không giẫm được nàng, ngược lại còn bị nha hoàn nhấc chân, thiếu chút nữa nhị phu nhân bị ngã sấp.
Tạ lão gia nghe được động tĩnh lập tức trầm khuôn mặt nói:
“Lại là chuyện gì?!”
“Lão gia, là cái đồ lẳng lơ, nó……”
Nha hoàn nhăn mày, biểu tình trên mặt có chút vặn vẹo.
“Lão gia, là nô tỳ không tốt. Thời điểm nhị phu nhân đi ngang qua đã không nhìn thấy nên làm vướng chân nhị phu nhân.”
Tạ lão gia nghe xong lời này càng bực.
“Lối ra ở bên kia, sao có thể vướng tới chân ngươi?”
Nha hoàn cúi đầu, một bộ dạng của người làm sai, không dám nói lời nào. Nhị phu nhân kích động muốn giải thích, bất quá càng chọc Tạ lão gia.
“Về phòng của nàng, ta không cho ra thì không được ra.”
“Lão gia……”
Nhị phu nhân sửng sốt, bật khóc, hung tợn nhìn nha hoàn nói:
“Cái đồ lẳng lơ câu dẫn chủ tử, sớm muộn gì cũng bị giết!”
Nhị phu nhân dứt lời liền xoay người đi. Tạ lão gia tức giận đến run run.
Trò khôi hài này không nhỏ, tất cả đều nghe được. Nghê Diệp Tâm nhịn không được lắc đầu, ra bên ngoài liếc nhìn một cái, nói:
Đại phu nhân nói tới đây đôi mắt đều đỏ, giọng đứt quãng.
“Ta không nghĩ tới…… không quá hai ngày, Trọng Nam liền……”
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn nhau. Thì ra Tạ nhị thiếu gia đã phát hiện. Hai người đều nghĩ tới khả năng giết người diệt khẩu.
Đại phu nhân khóc thật sự lợi hại, thiếu chút nữa ngất xỉu. Đại phu cũng được gọi tới.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình không có tiện lưu lại, liền rời khỏi phòng Tạ lão gia phòng.
“Xem ra cái chết của Tạ nhị thiếu gia có liên quan quản gia.”
“Chẳng lẽ Tạ nhị thiếu gia vì phát hiện sổ sách có vấn đề nên bị quản gia diệt khẩu? Mà chúng ta yêu cầu xem sổ sách cho nên quản gia biết sự tình không thể giấu giếm nữa cho nên tự sát?”
Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói:
“Phải tra mới có thể biết.”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu.
Hai người vai sóng vai đi tới. Đột nhiên Nghê Diệp Tâm hô lên một tiếng rồi như sắp ngã xuống. Mộ Dung Trường Tình hoảng sợ, lập tức duỗi tay chụp lấy. Hắn ôm eo Nghê Diệp Tâm, đem người ôm vào trong ngực, miễn cho bị té ngã.
Nhưng khi Mộ Dung Trường Tình ôm lấy Nghê Diệp Tâm liền nghe được tiếng cười hắc hắc. Trán Mộ Dung Trường Tình tức khắc nổi gân xanh.
Nghê Diệp Tâm còn không sợ chết giơ tay chụp ở trên mông Mộ Dung Trường Tình.
“Đại hiệp phản ứng thật nhanh nha.”
Mộ Dung Trường Tình tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, nắm cổ tay Nghê Diệp Tâm siết chặt.
Nghê Diệp Tâm lập tức đáng thương hề hề nói:
“Đại hiệp, ta bị choáng váng, còn thấy nóng, có phải bị nhiễm phong hàn còn chưa có khỏi không?”
Nghê Diệp Tâm nhắc tới phong hàn, Mộ Dung Trường Tình liền không có cách, hắn buông tay ra, nói:
“Bệnh chưa khỏi cũng đừng lộn xộn.”
Nghê Diệp Tâm nhích lại gần, nói:
“Ta muốn thừa dịp chưa khỏi bệnh ăn nhiều hơn một chút, bằng không qua qua dịp này không có ăn dễ dàng.”
“……”
Nghê Diệp Tâm nói chuyện như thế khác nào nói trắng ra đang ăn đậu hủ người ta, khiến Mộ Dung Trường Tình muốn đi vặn đầu xuống.
Nghê Diệp Tâm vừa thấy Mộ Dung đại hiệp không để ý tới mình, lập tức bắt đầu nói chính sự.
“Đại hiệp nói sổ sách có bao nhiêu thật? Còn có bao nhiêu là giả?”
Mộ Dung Trường Tình lắc đầu.
“Không biết. Chuyện làm ăn buôn bán có lời có lỗ thực bình thường. Quản gia ghi chép rất chi tiết, cơ hồ không có lỗ hổng. Nếu không phải ngươi phát hiện con dấu, sợ là chúng ta sẽ không phát hiện gì.”
Nghê Diệp Tâm cười, vẻ mặt ngượng ngùng, túm tay áo Mộ Dung Trường Tình quơ qua quơ lại nói:
“Đại hiệp, lần thứ hai khen ngợi ta nha.”
“……”
Mộ Dung Trường Tình ghét bỏ ném tay Nghê Diệp Tâm ra.
“Cho nên quản gia cũng là người của tổ chức dùng ký hiệu Xà Văn Đồ Đằng đó sao?”
“Có khả năng.”