Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 115 : Kính Vương bị trọng thương

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở trong phòng quản gia tìm thật lâu, không phát hiện thêm được gì có ích.



Một quan sai ra ngoài hỏi thăm tin tức đã trở về vội vội vàng vàng nói:



"Nghê đại nhân, ngài nói rất đúng. Ta đi hỏi thăm về thương nhân họ Vệ ở trấn bên cạnh. Vừa đúng lúc thê tử ta cũng ở trấn đó, nàng nói trong trấn căn bản không có thương nhân họ Vệ, cả cô nương họ Vệ cũng không có."



Quan sai cảm thấy kỳ quái nên ra roi thúc ngựa đi. Quả nhiên ở đó không có ai họ Vệ, cũng không ai nghe nói qua có người này, căn bản người này không tồn tại.



Những quan sai đi đến trấn xa hơn, đều chưa có trở về, nhưng cũng đã chứng minh phần nào suy đoán của Nghê Diệp Tâm.



Chập tối, Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm cũng rời Tạ gia, hai người trở về khách điếm. Khi đến khách điếm vừa lúc họ nhìn thấy Kính Vương gia Triệu Nguyên Kính.



Triệu Nguyên Kính từ khách điếm đi ra, ban đêm mà không mang theo thị vệ, cũng không biết muốn đi đâu.



Nghê Diệp Tâm vừa thấy Triệu Nguyên Kính, lập tức túm lấy tay áo Mộ Dung Trường Tình nói:



"Đại hiệp, mau mau, cho chút tiền."



Mộ Dung Trường Tình cũng nhớ tới Nghê Diệp Tâm đã mượn Triệu Nguyên Kính một thỏi vàng mua một bộ quần áo cho mình. Mộ Dung Trường Tình thực bất đắc dĩ, từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi vàng đưa cho Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm tung ta tung tăng chạy tới trả nợ.



Triệu Nguyên Kính hiển nhiên không nghĩ tới cùng bọn họ chạm mặt. Triệu Nguyên Kính chỉ cười cười, thu vàng, sau đó liền rời đi.



Nghê Diệp Tâm tò mò nhìn theo. Triệu Nguyên Kính nhanh chóng biến mất ở trong đêm tối, cũng không biết đi nơi nào.



Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm nhìn đến chuyên chú, sắc mặt không tốt liền bỏ đi trước.



Nghê Diệp Tâm chạy đuổi theo, nói:



"Đại hiệp nói xem Kính Vương gia một mình đi làm cái gì?"



"Không biết."



"Nhìn thần thần bí bí, chẳng lẽ muốn đi gặp tình nhân sao? Còn không mang theo thị vệ."



Mộ Dung Trường Tình cảm thấy giọng Nghê Diệp Tâm lớn như vậy phỏng chừng thị vệ đều có thể nghe được.



Triệu Nguyên Kính vội vàng ra khỏi khách điếm, liền đi lên trên núi.



Đến giữa sườn núi, Triệu Nguyên Kính quay đầu lại nhìn. Trấn dưới chân núi nhìn rất nhỏ, bị bóng tối bao phủ, chỉ có vài điểm sáng nho nhỏ.



Đến sơn trang Tạ gia, Triệu Nguyên Kính đẩy cổng đi vào. Mới vừa đi vào liền nghe được âm thanh giống tiếng sáo, làn điệu lộ ra sự bi thương.



Buổi tối lại nghe âm thanh này thật sự là quỷ dị cực kỳ....



Triệu Nguyên Kính đi tới giếng cạn, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên nóc nhà ngồi một người. Người kia trong tay cầm một vật, là một chiếc lá cây, để bên miệng thổi.



Triệu Nguyên Kính đi vào sân, nhúng người liền nhảy lên nóc nhà, đứng bên cạnh người trẻ tuổi.



Người trẻ tuổi căn bản không nhìn hắn, vẫn cúi đầu thổi lá.



Triệu Nguyên Kính cười cười, nói:



"Ta đã nghĩ ngươi sẽ còn đến nơi này, cho nên mỗi ngày vào buổi tối ta đều tới nơi này nhìn một chút."



Âm thanh chấm đứt, người trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn.



" Xà Văn Đồ Đằng trên vách giếng là ngươi lưu lại?"



Người trẻ tuổi nhàn nhạt nói:



"Phải thì sao, không phải thì như thế nào?"



"Ta muốn biết. Nếu ngươi quen Mộ Dung Yên, vì sao lại liên hệ với tổ chức tạo phản?"



"Không quan hệ với ngươi."



"Vậy thì, nói cho ta biết một vấn đề, Mộ Dung Yên rốt cuộc là đã chết, hay là còn sống?"



Người trẻ tuổi lại cười một tiếng, cầm chiếc lá xoay chuyển trong tay, nói:



"Kính Vương gia là quý nhân hay quên, ngài thật sự đã quên sao? Năm đó Mộ Dung Yên là bị ai hại chết?"



Triệu Nguyên Kính nhíu nhíu mày.



"Hắn...... Thật sự đã chết?"



"Kính Vương gia, không cần lại lừa mình dối người."



Triệu Nguyên Kính thở dài.



"Hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới giúp ta giải vây, ta lại hoàn toàn không biết đó là hại hắn."




"Bởi vì ta viết thiếu một dược liệu."



Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.



"Đại hiệp...... đang nói giỡn?"



Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.



"Ngươi xem ta giống nói giỡn sao?"



"......"



Nghê Diệp Tâm ngồi không yên, chạy đến bên Mộ Dung Trường Tình nhỏ giọng nói:



"Đại hiệp, Kính Vương gia cùng đại hiệp không oán không thù, sao làm vậy?"



Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn một cái, nói:



"Muốn giết hắn lại không phải ta. Ta cũng chưa nói muốn cứu hắn."



"......"



Mộ Dung đại hiệp lại ngạo kiều, Nghê đại nhân bất đắc dĩ cầm cái ghế kéo đến ngồi đối diện.



"Đại hiệp ngoan, đừng ngạo kiều, nói nghe xem."



Mộ Dung Trường Tình không hài lòng khi Nghê Diệp Tâm dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với hắn, bất quá hắn không có quanh co lòng vòng.



"Ta chỉ muốn biết người xuống tay kia là ai."



Nghê Diệp Tâm không hiểu.



Mộ Dung Trường Tình lại nói:



"Người xuống tay với Triệu Nguyên Kính hiển nhiên không phải là thật sự muốn lấy tính mạng của hắn. Vốn dĩ có thể lấy mạng mà cố tình đâm nông một ít. Trên chủy thủ có độc chỉ là tương đối khó giải mà thôi. Nếu thị vệ của Triệu Nguyên Kính không thấy thuốc giải, nói không chừng có thể dẫn dụ người kia ra mặt."



"Tuy như thế, nhưng nếu người kia không có tới, Kính Vương gia chẳng phải là......"



Khó giữ được cái mạng nhỏ......?



Mộ Dung Trường Tình rót một chén trà, chậm rì rì uống.



"Dù sao người giết hắn không phải ta."



"Tốt xấu gì cũng là mạng người."



"Trước hừng đông nếu còn chưa có người xuất hiện, thì đi tìm cũng không muộn. Cũng không phải loại dược liệu khó tìm, nơi nào cũng có."



Lúc này Nghê Diệp Tâm mới nhẹ nhàng thở ra.



"Đại hiệp làm ta sợ muốn chết."



Mộ Dung Trường Tình buông chén trà, nói:



"Ngươi lên giường ngủ đi."



Vốn dĩ đã nghỉ ngơi, nhưng bị đánh thức mà thức dậy. Hiện tại thật vất vả ổn định, Nghê Diệp Tâm lại còn bệnh tất nhiên phải nghỉ ngơi.



Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình không có ý lên giường.



"Đại hiệp không phải muốn ngồi một đêm đó chứ?"



"Ngươi ngủ trước đi."



Mộ Dung Trường Tình nói nhất định sẽ có người tới, cho nên hắn không đi nằm.



Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên mép giường nhìn hắn, nói:



"Nhưng một người nằm trong ổ chăn quá lạnh."



"......"



Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình không để ý tới mình, chỉ có thể chui vào ổ chăn, sau đó nằm nghiêng nhìn Mộ Dung Trường Tình.



"Nhắm mắt, ngủ."



Tuy Mộ Dung Trường Tình không có nhìn nhưng có thể biết được, Nghê Diệp Tâm còn mở to mắt nhìn. Bất quá không bao lâu Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu mệt rã rời, mí mắt nặng trĩu, nhìn Mộ Dung Trường Tình cũng biến thành hai người. Cuối cùng thật sự chống đỡ không được mà ngủ.



Mộ Dung Trường Tình duỗi tay tắt đèn. Trong phòng lập tức liền trở nên tối đen.