Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 11 : Giác quan thứ sáu

Ngày đăng: 13:45 18/04/20


"Biện pháp gì?"



Quản gia là người hỏi đầu tiên.



Nghê Diệp Tâm trầm ngâm một lát, quan sát vẻ mặt của mọi người xong, không nhanh không chậm nói:



"Quản gia không nhớ sao? Ngươi đã nói ngày đó lúc Tần lão gia đi bàn chuyện làm ăn đã mặc một chiếc áo màu nâu bên ngoài, nhưng khi kiểm tra thi thể lại không nhìn thấy cái áo màu nâu kia."



"Đúng, đúng, đúng."



Quản gia gật đầu lia lịa.



"Quả thật là như vậy, ngày ấy lão gia đúng là đã mặc một chiếc áo màu nâu bên ngoài. Vậy... Cái này, cái này nói lên điều gì?"



"Ngày đó Tần lão gia ra ngoài bàn chuyện làm ăn, lại nhanh chóng trở về là muốn làm một việc vô cùng quan trọng... Có thể về để viết một phong thư. Nội dung của bức thư cũng rất dễ đoán. Lúc đi bàn chuyện làm ăn Tần lão gia bỗng nhiên muốn viết thư, chắc chắn nội dung thư này có liên quan tới việc làm ăn này, hoặc là có liên quan đến gia sản của Tần gia. Vì vậy Tần lão gia mới phải tránh quản gia, ý nói....."



Quản gia vốn có sắc mặt vui mừng cùng hưng phấn, lúc này nghe Nghê Diệp Tâm nói xong lập tức kinh hoảng.



"Nghê đại nhân, ta tuyệt đối trung thành với lão gia, lão gia cũng tuyệt đối tin tưởng ta."



"Ta biết, ta biết."



Nghê Diệp Tâm khoát tay.



"Ta đương nhiên là biết, thế nhưng có một câu nói thế này, công cao cái chủ."



"Chuyện này..."



Sắc mặt quản gia trong nháy mắt liền biến đổi.



"Ai lại không biết, chuyện làm ăn của Tần gia ngoại trừ Tần lão gia, quản gia đại nhân đây là người nằm trong lòng bàn tay, ngay cả Tần đại thiếu gia cũng gần như không được đụng tới."



"Thì ra là ngươi!"



Trương thị trừng lớn mắt.



"Thật là hay, thì ra là ngươi giết lão gia, ta biết mà! Ngươi đã tham lam gia sản Tần gia lâu rồi!"



Quản gia vội đến đổ mồ hôi.



"Oan uổng! Thật là oan uổng!"



Nghê Diệp Tâm xen vào.



"Tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy. Dù cho quản gia có tham lam, nhưng việc này và việc giết người là hai việc khác nhau. Chúng ta phải có chứng cứ đầy đủ, các ngươi nghe ta nói hết đã."



Nghê Diệp Tâm vẫn không nhanh không chậm khiến tất cả mọi người gấp muốn chết, lúc này mới ung dung nói tiếp:



"Ta còn chưa nói xong. Lá thư đó tất nhiên là quan trọng, nhưng còn có một chuyện quan trọng hơn nữa. Đó chính là... lá thư được giấu ở trong áo ngoài của Tần lão gia đã mặc. Chỉ là không nghĩ tới, Tần lão gia lại gặp bất hạnh. Có lẽ lúc Tần lão gia vật lộn với hung thủ đã xé rách áo ngoài làm phong thư bị rơi ra, nhưng chúng ta lại không tìm thấy áo và thư của Tần lão gia ở trong thư phòng. Cho nên nói..."




"Cho nên chiếc áo màu nâu đó là có thật, còn bức thư kia là do ngươi bịa ra?"



Nghê Diệp Tâm không chút xấu hổ mà gật đầu.



"Chiếc áo kia nhất định đã bị hung thủ xử lý, còn bức thư kia đương nhiên là bịa đặt. Tần lão gia đã chết, gia sản của Tần gia về tình về lý đều thuộc sở hữu của Tần thiếu gia, nhưng bây giờ lại bị quản gia chiếm lấy thì Tần thiếu gia có thể cam tâm sao? Xem như Tần thiếu gia cam tâm, Trương thị là tình nhân của Tần thiếu gia cũng không cam lòng."



Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.



"Bọn họ thật là ngu ngốc."



"Con người luôn như vậy, biết rõ là sai trái, biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng vẫn bí quá hóa liều."



Nghê Diệp Tâm giả vờ thâm trầm, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Mộ Dung Trường Tình sắp đi liền nhanh chóng đuổi theo.



"Mộ Dung đại hiệp muốn đi đâu?"



"Đồ của ta vẫn chưa tìm được."



"Ồ, thì ra là vậy. Đại hiệp muốn đến chỗ của Trương thị tìm đồ sao?"



Mộ Dung Trường Tình gật đầu.



"Tại sao lại đi đến chỗ của Trương thị để tìm đồ?"



"Trực giác."



"Trực giác?"



Nghê Diệp Tâm vừa nghe xong lập tức cười như điên, cười đến đau sốc hông.



Mộ Dung Trường Tình lập tức đen mặt, cảm thấy Nghê Diệp Tâm chắc chắn không nghĩ đến chuyện tốt đẹp.



"Cười cái gì?"



Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng nói.



"Mộ Dung đại hiệp, đúng là không biết sao? Trực giác là giác quan thứ sáu, đây là ưu điểm của nữ nhân nha."



"Ngươi nói cái gì?"



Mộ Dung Trường Tình đen mặt, nheo mắt nhìn Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm lập tức nghiêm túc trịnh trọng nói:



"Ta nói có sách mách có chứng nha. Khả năng phân tích ngôn ngữ và cử chỉ của nữ nhân mạnh hơn so với nam nhân rất nhiều. Lúc các nàng tiếp xúc với người khác có hơn mười lăm vùng trong não bộ cùng tham gia hoạt động, còn nam nhân chỉ có năm hay sáu vùng. Cho nên mới nói trực giác của Mộ Dung đại hiệp gọi là giác quan thứ sáu."



"Rắc rắc "