Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 132 : Hàn thiếu gia

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Cố Cửu không biết là ai lệnh mình đi giết người, cũng không biết mình phải giết ai. Hắn chỉ cảm thấy rất thống khổ.



Cố Cửu nói xong liền có vẻ mỏi mệt, sắc mặt cũng tương đối không tốt. Triệu Mục vỗ vỗ phía sau lưng Cố Cửu nói:



"Đừng bức chính mình, chậm rãi nhớ."



Cố Cửu không nói gì, tựa như còn chìm trong hồi ức.



Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày. Vốn dĩ bọn họ tính ở hai ngày liền về Khai Phong. Bất quá đột nhiên gặp chuyện liên quan Xà Văn Đồ Đằng, Nghê Diệp Tâm đương nhiên sẽ không đi, tuyệt đối muốn tìm hiểu sự tình rõ ràng. Nghê Diệp Tâm cũng cảm thấy hồ nước có vấn đề.



"Trong hồ có quỷ, nghe nói đã chết vài người. Ta cảm thấy chúng ta nên đi nha môn hỏi thăm một chút, xem quỷ này có quan hệ gì với Xà Văn Đồ Đằng hay không."



Mộ Dung Trường Tình cũng chú ý Xà Văn Đồ Đằng, tất nhiên là đồng ý. Trì Long không phản đối. Triệu Doãn cũng không có ý kiến.



"Vậy ăn xong cơm chúng ta liền đi nha môn hỏi thăm một chút."



Triệu Mục nói:



"Vừa đúng lúc, chúng ta có thể cùng đi."



Triệu Mục vừa nói sắc mặt Mộ Dung Trường Tình liền không tốt.



Nghê Diệp Tâm có chút tò mò lý do Triệu Mục cũng đi nha môn.



"Đại công tử đến nơi đây là có chuyện gì quan trọng sao? Nếu thời gian hạn hẹp thì không cần đi theo chúng ta."



"Ta cũng tiện đường, sẽ không lãng phí thời gian. Ta phụng mệnh đến nơi đây tu sửa từ đường."



Triệu Mục phụng mệnh đến nơi đây đôn đốc quan phủ tu sửa một tòa từ đường, là từ đường tổ tiên Triệu Mục. Phụ thân Triệu Mục chết trận, mẫu thân lại mất rất sớm, người thân thích cũng không có nhiều. Bất quá họ hàng của hắn không ít.



Hoàng Thượng lấy cớ cho hắn về tu sửa từ đường, kỳ thật là phái hắn tới điều tra một ít việc.



Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:



"Vậy chúng ta đi cùng nhau."



Nghê Diệp Tâm nói xong sắc mặt Mộ Dung Trường Tình càng không tốt.



Mọi người ăn sáng xong liền cùng nhau đi nha môn.



Người nha môn nghe nói có đại công tử của Kính Vương gia tới, hơn nữa là phụng hoàng mệnh, đã chạy nhanh ra đón, không dám vô lễ thất kính.



Về những người bị chết ở trong hồ, quan sai cũng không có một chút manh mối. Bọn họ chỉ biết họ người chết, nguyên nhân chết là chết đuối, cũng không biết thêm gì nữa. Quan sai nói:



"Hiện tại tổng cộng đã chết ba người, hai người là từ xứ khác tới, có một người là Hàn gia."



Triệu Mục nghe xong sửng sốt, nói:



"Hàn gia sao?"



"Đại công tử chỉ sợ không biết, chỗ chúng ta có một Hàn gia, hơn nữa rất có danh tiếng."



Triệu Mục lại sửng sốt. Hắn sao có thể không biết, bởi vì trước khi sửa họ Triệu hắn chính là họ Hàn.



Phụ thân Triệu Mục họ Hàn, là phó tướng của Triệu Nguyên Kính. Sau khi Hàn phó tướng chết, Triệu Nguyên Kính liền thu hắn làm con nuôi. Mới đầu cũng không có sửa họ, nhưng sau đó Hoàng đế đã biết chuyện, liền ban cho hắn họ Triệu. Đây cũng coi như là vinh dự cao quý.




Một bội kiếm được rút ra.



"Á....."



Tiếng nữ nhân sợ hãi kêu to.



"Quân giết người! Ban ngày ban mặt, các ngươi còn muốn hành hung phải không? Ta đã biết các ngươi cùng Hàn Kỳ là một bọn, có phải các ngươi cùng nhau giết con ta hay không?!"



Nghê Diệp Tâm nhìn không được, cảm thấy người này quá mức kiêu ngạo.



"Vị phu nhân này, Triệu Mục chính là đại công tử Kính Vương gia. Nói năng lỗ mãng lại có ác ý vu khống đại công tử giết người, rốt cuộc là có dụng ý gì?"



Vu thị căn bản không biết thân phận Triệu Mục là gì. Bà ta nhìn Nghê Diệp Tâm, giống như nhìn người bị bệnh thần kinh.



" Đại công tử Kính Vương gia cái gì, hắn bất quá là......"



Hàn Kỳ cũng nghe không nổi nữa, cắt ngang, nói:



"Tam nương không biết thôi, huynh trưởng đã được Kính Vương gia nhận làm con nuôi. Tam nương ngàn vạn lần đừng hồ ngôn loạn ngữ."



Vu thị nghe xong sửng sốt, lập tức lộ ra biểu tình không thể tin, nhìn chằm chằm Triệu Mục.



Nha hoàn cũng sửng sốt, hiển nhiên là sợ, vội dìu chủ nhân nói:



"Phu nhân chúng ta đi thôi. Trời lạnh trở về phòng đi. Thân thể phu nhân không khỏe, đừng để bị lạnh sẽ bệnh."



Họ lập tức đi, cũng không nhiều lời. Vẻ kiêu ngạo vừa rồi cũng không còn, một câu cũng không dám nói, trực tiếp cúi đầu đi. Họ sợ ở lại Triệu Mục sẽ trị tội, lấy mạng họ.



Triệu Mục nhìn thấy họ đi rồi, rốt cuộc thở dài. Nghê Diệp Tâm nhìn hắn, nói:



"Không có việc gì chứ?"



Triệu Mục lắc lắc đầu, nói:



"Không có gì, chúng ta đi vào. Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước kia."



Cố Cửu lúc này mới đem bội kiếm thu hồi, không vui gắt gao cau mày.



Có người càng không vui, đương nhiên chính là Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình nhăn mày. Vừa rồi Nghê Diệp Tâm giải vây cho Triệu Mục, Mộ Dung Trường Tình liền không vui. Hiện tại hắn thấy Nghê Diệp Tâm mở miệng quan tâm Triệu Mục, hắn càng không vui.



Hàn Kỳ nhanh chóng lên tiếng xin lỗi.



"Huynh trưởng chớ trách. Vì tam nương đột nhiên mất con cho nên tính tình kém một chút, mới có thể nói chuyện như vậy."



"Ta không để ý."



Bọn họ lập tức tiến vào linh đường. Ở bên ngoài linh đường ầm ỹ, những nữ nhân vốn dĩ khóc sướt mướt bên trong cũng nghe được, nên đều đi ra nhìn.



Đầu tiên là nhìn thấy một người giống Hàn Kỳ như đúc. Sau đó lại phát hiện, người này làm tam phu nhân Vu thị sợ tới mức không dám nói gì chỉ biết bỏ chạy.



Mọi người tuy rằng không quen biết Triệu Mục, nhưng cũng biết hắn là nhân vật lớn, cũng không dám gây khó dễ.



Trong phòng đa số đều là thê thiếp Hàn tam thiếu gia. Người nào không bị Vu thị khó dễ, đối với Vu thị chính là có oán không dám nói. Hiện giờ nhìn thấy Vu thị cụp đuôi chạy, trong lòng một đám đều cảm thấy thoải mái cực kỳ.