Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 133 : Lộ danh tính

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Hàn Kỳ mang theo bọn họ đi vào, sau đó nói mấy người trong phòng ra ngoài, để cho bọn họ đi nhìn thi thể.



Hàn Kỳ tựa như đã sớm thấy qua thi thể, cũng không muốn xem, trốn ở xa, nói:



“Mời mấy vị.”



Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ tay, làm điệu bộ mời Mộ Dung Trường Tình cùng mình đi, bất quá phát hiện hắn không có phản ứng.



Nghê Diệp Tâm lại phất phất tay, hắn vẫn không phản ứng. Mộ Dung Trường Tình đứng rất xa, ôm cánh tay nhìn lại, vẻ mặt không biểu tình.



Trong lòng Nghê Diệp Tâm lập tức lộp bộp.



Tuy rằng Mộ Dung đại hiệp có 80% thời gian mặt không biểu tình, bất quá Nghê Diệp Tâm đã tìm ra được quy luật. Cùng là không biểu tình nhưng ý nghĩa khác nhau.



Như khi Mộ Dung đại hiệp thẹn thùng, vẻ mặt không biểu tình, bất quá lúc ấy ánh mắt sẽ đong đưa.



Mộ Dung đại hiệp ngày thường thời điểm thâm trầm cũng sẽ mặt không biểu tình. Đây chính là động tác chiêu bài của Mộ Dung đại hiệp. Mộ Dung đại hiệp sẽ hơi hơi nâng cằm một chút.



Mà hiện tại Mộ Dung đại hiệp tuyệt đối đang giận. Bởi vì tay ôm ngực, trạng thái bản năng mâu thuẫn cự tuyệt, hơn nữa ánh mắt không phải ở nơi khác, mà là nhìn chằm chằm. Ánh mắt kia không lương thiện, làm lông tơ phía sau lưng Nghê Diệp Tâm thẳng dựng đứng.



Nghê Diệp Tâm chạy nhanh qua, giữ chặt tay Mộ Dung Trường Tình nói:



“Đại hiệp mau cùng ta đi xem thi thể, ta xin nhờ hỗ trợ.”



“Sao ta không thấy?”



Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói. Tuy rằng khẩu khí nhàn nhạt, bất quá Nghê Diệp Tâm nhạy bén cảm giác được một mùi vị ập vào trước mặt, cảm giác này thật là vi diệu khó có thể miêu tả.



Nghê Diệp Tâm liền nghĩ đến Mộ Dung đại hiệp có thể đang ghen, nhưng nguyên nhân là gì. Bất quá nguyên nhân đã không còn quan trọng, quan trọng là phải lập tức dỗ dành Mộ Dung đại hiệp mới quan trọng.



Nghê Diệp Tâm nào dám nói tiếp, ngược lại giữ tay Mộ Dung Trường Tình ở trong tay mình chà xát, nói:



“Tay đại hiệp lạnh quá, ta làm ấm một chút nha.”



Nghê Diệp Tâm nói xong, còn cúi đầu hà hơi trên tay Mộ Dung Trường Tình, sau đó lại chà xát.



Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, cảm giác bàn tay ấm ấm. Bị Nghê Diệp Tâm thổi vừa nóng vừa ngứa, cơn tức nháy mắt đã bị hơi thở ái muội xóa đi.



Thấy Mộ Dung đại hiệp ngượng ngùng, Nghê Diệp Tâm không dám cười, lôi kéo hắn nói:



“Đại hiệp, đại hiệp, chúng ta cùng nhau tới xem thi thể, xem xong rồi đi trở về, nơi này quá lạnh.”



Mộ Dung Trường Tình hừ một tiếng, ném tay ra, lúc này mới đi đến quan tài xem thi thể.



Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ ngực, cảm giác thành công. Nắm lấy Mộ Dung đại hiệp ngạo kiều đã không thành vấn đề!



Thi thể Hàn tam công tử thật là rất giống hai người kia, đã nhìn không ra bộ dáng. Dung mạo đã nhìn không ra, bất quá có thể nhìn ra trước khi chết cũng không có chịu thống khổ.



Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:



“Một người bị chết chìm hẳn là rất thống khổ, sao ba người biểu tình đều giống như không có gì?”



“Hắn trước khi chết có giãy giụa qua.”



“Hả?”
Mộ Dung đại hiệp vì mình không ngại nói ra danh tính, Nghê Diệp Tâm lập tức chạy tới nói:



“Đại hiệp.... đại hiệp quá soái nha. Quả thực một anh hùng giữ ải, vạn người khó qua.”



Mộ Dung Trường Tình vừa nghe Nghê Diệp Tâm nói, tức khắc có chút bất đắc dĩ, nói:



“Đó là dùng để nói địa thế hiểm trở.”



Nghê Diệp Tâm nhếch miệng cười, nói:



“Không quan trọng, không quan trọng, đại hiệp như núi lớn hùng vĩ hiểm trở, còn đẹp vô cùng!”



Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, thật không biết dùng biểu tình gì đối mặt Nghê Diệp Tâm.



Vốn dĩ là thời khắc thực nguy cấp nhưng lại bị Nghê Diệp Tâm làm dở khóc dở cười.



Triệu Mục nghe được sửng sốt, sau đó bật cười.



“Ha ha”



Hắn cười làm tất cả mọi người nhìn về phía hắn với ánh mắt không bình thường. Triệu Mục sau khi cười xong mới thấy xấu hổ, tựa như đã biết mình không nên cười.



Có người cổ vũ, Nghê Diệp Tâm lập tức cũng cười, cho Triệu Mục một ánh mắt tán dương.



Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy, duỗi tay nhéo sau cổ Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm lập tức “Ai”, toàn thân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất. Cũng may Mộ Dung Trường Tình xách lên.



Hàn lão gia cùng mấy hộ viện nghe mấy người Nghê Diệp Tâm đùa cợt đều nổi giận. Hơn nữa bọn họ tuy rằng chưa thấy qua Mộ Dung giáo chủ, nhưng nào có một đại ma đầu nào là đại hiệp, giống như đang giả mạo hù dọa người.



“Đừng nói láo, dám đánh lão gia, hôm nay sẽ khiến cho các ngươi bò đi ra ngoài!”



Tên cầm đầu phất tay, lập tức tất cả đều như ong vỡ tổ liền vọt lên.



Mộ Dung Trường Tình nheo mắt, duỗi tay ngăn cản Nghê Diệp Tâm động thủ, tựa như cảm thấy mấy tên này căn bản không đáng sợ hãi.



Vì thế Mộ Dung đại hiệp dùng một bàn tay che chở Nghê Diệp Tâm, một tay khác đánh mấy tên lực lưỡng quỳ rạp trên mặt đất.



Nghê Diệp Tâm nhìn cũng cảm thấy đau, nói:



“Võ công những người này ta có thể đối phó hay không?”



Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm cười tựa như không phải tốt.



“Thật ra không tệ.”



Nghê đại nhân phủ Khai Phong trước kia danh tiếng vang dội trên giang hồ, tuyệt đối cao hơn những người này nhiều. Nhưng Nghê Diệp Tâm hiện tại là giả....



“Vậy lần sau để cho ta thử đi, để ta cũng thi triển quyền cước!”



Mộ Dung Trường Tình lại cười không nói.



Hàn lão gia trợn tròn mắt, mấy nữ tử chung quanh kêu lên, la hét muốn đi báo quan.



Người quan phủ tới rất mau. Họ còn tưởng rằng Hàn gia xảy ra chuyện gì. Hàn gia ở chỗ này cũng coi như là có danh tiếng, người nha môn căn bản không dám trêu chọc, cho nên vội vội vàng vàng tới. Nhưng khi đến nơi đây vừa thấy, tức khắc họ đều choáng váng.