Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 140 : Dấu hôn

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Nghê Diệp Tâm cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Hàn tam công tử thật là nghe xong chuyện liền hiếu kỳ chạy đến bên hồ tìm quỷ?



Nói như vậy, chẳng lẽ có người muốn giết người? Hay chỉ là trùng hợp tới bên hồ rồi bị giết?



Chính Cố Cửu nói ở trong nước thấy được con rắn kỳ quái, là chuyện như thế nào?



Vương công tử đem chuyện mình biết đều nói ra. Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lại trở về thanh lâu, gọi cô nương ngày hôm đó ở cùng Hàn tam công tử đến hỏi chuyện.



Cô nương kia có chút sợ hãi, nói:



"Ngày đó Tam công tử vào phòng, chỉ uống một ly trà, sau đó nói là có việc liền đi ngay, căn bản không có qua đêm. Ta lúc ấy......"



Cô nương lúc ấy còn trêu ghẹo nói chẳng lẽ hắn thật sự muốn đi gặp quỷ một lần? Hiện tại nhớ tới thật đáng sợ, cảm giác lông tơ dựng ngược.



"Ta không nghĩ tới Tam công tử thật sự đi! Cũng thật là đáng sợ. Sớm biết rằng như vậy sẽ không cho hắn rời đi."



Hàn tam công tử một mình rời khỏi thanh lâu, khi đó là hơn nửa đêm, trên đường không có một bóng người. Hắn có đi đến hồ hay không cũng không ai biết. Nhưng mọi người lại cảm thấy hắn chính là đi đến hồ. Cuối cùng có người từ hồ nước đem thi thể hắn vớt lên, đã trương phình đáng sợ, cực kỳ giống thi thể người từ xứ khác đến.



Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình hỏi xong cũng trở về, trên đường đi thực tối, lại không có ai, Nghê Diệp Tâm nói:



"Thật là kỳ quái, chẳng lẽ Hàn tam công tử thật sự là ăn no rồi chạy đến hồ xem quỷ?"



"Ai mà biết."



Bọn họ về tới Hàn gia, cổng chính đã đóng, hai người trực tiếp nhảy tường vào.



Đêm khuya tĩnh lặng, Nghê Diệp Tâm cho rằng mọi người đã đi ngủ. Nhưng bọn họ mới vừa nhảy qua tường, liền trợn tròn mắt. Trong sân có người, hơn nữa không phải một mà là hai người. Hai bóng đen đứng ở trong một góc, dán vào nhau, đang hôn môi!



Nghê Diệp Tâm nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người. Vừa mới bắt đầu không thấy rõ, cứ tưởng là Trì Long cùng Triệu Doãn, đang định chạy tới chọc ghẹo đôi cẩu nam nam kia. Nhưng cẩn thận nhìn lại liền đứng không nhúc nhích.



Không phải Trì Long cùng Triệu Doãn, mà là....



Triệu Mục......



Cùng......



Cố Cửu......



Nghê Diệp Tâm xem đến cằm cũng sắp rơi trên mặt đất. Hai người này thoạt nhìn ngay thẳng chính trực, khi nào phát triển thành loại quan hệ này? Còn hôn đến kịch liệt, giống như ngay sau đó liền cởi quần áo ra làm.



Nghê Diệp Tâm nghẹn họng nhìn trân trối, không phản ứng.



Triệu Mục ôm Cố Cửu, đem hắn đè ở góc tường, đang hôn kịch liệt. Chính là hôn đến khó phân thắng bại, tiếng hít thở thô nặng rõ ràng có thể nghe thấy.



Mộ Dung Trường Tình cũng sửng sốt. Bất quá hắn phản ứng thực mau, giữ chặt Nghê Diệp Tâm liền xoay người đi về phòng.



Nghê Diệp Tâm vào phòng rồi vẫn hướng ngoài cửa nhìn thoáng qua, nói:



"Không nghĩ tới đúng là không nghĩ tới, Triệu Mục thoạt nhìn giống tên đầu gỗ thì ra lại như vậy......"



"Sao?"



Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.



Nói thật, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cảm thấy Triệu Mục thuận mắt hơn nhiều.



Nghê Diệp Tâm hiện tại cảm giác toàn thân đều mỏi mệt, khó chịu lợi hại, chỉ nghĩ đi ngủ một giấc. Nhưng Nghê Diệp Tâm còn chưa tới giường, lập tức đã bị Mộ Dung Trường Tình từ phía sau ôm eo.



“Ô.... đau đau đau, đừng chạm vào!”



Nghê Diệp Tâm lập tức kêu to lên. Mộ Dung Trường Tình chỉ là ôm eo, nhưng Nghê Diệp Tâm cảm giác eo đã bất kham, đau muốn chết, nhức mỏi khó có thể tả.



Mộ Dung Trường Tình nói:



“Tắm xong hãy lên giường, trên người của ngươi không sạch sẽ, đều là mùi son phấn.”



“……”



Kỳ thật Nghê Diệp Tâm đã sớm nghĩ tới. Nhưng Nghê Diệp Tâm nghe hắn nói vậy tức giận đến muốn giậm chân.



Vừa mới đem người ta ăn sạch sẽ, hiện tại liền ghét bỏ cả người có mùi son phấn! Trên đời này thật sự khó tìm thấy một người không biết săn sóc như người này!



Bất quá đánh không lại Mộ Dung Trường Tình, Nghê Diệp Tâm đành phải ngồi ở bên cạnh bàn ngủ gà ngủ gật, chờ Mộ Dung Trường Tình đi lấy nước tắm.



Được Mộ Dung giáo chủ hầu hạ tắm rửa, đi theo làm tùy tùng, đi lấy nước ấm, kỳ thật Nghê Diệp Tâm là người đầu tiên. Đãi ngộ này cũng coi như là "trước nay chưa từng có".



Mộ Dung Trường Tình thực mau đã đem nước ấm vào, liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm ngồi ở bên cạnh bàn xoa eo, trong miệng còn rên “ui da”.



Nghê Diệp Tâm cho rằng mình bị thượng cho nên eo đau. Mộ Dung Trường Tình rất buồn bực, hoàn toàn không biết Nghê Diệp Tâm vì cái gì mà có bộ dáng đau sắp chết.



Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:
Mộ Dung Trường Tình có ý tốt nhắc nhở đã là mười ba, còn bị Nghê Diệp Tâm liếc trắng mắt.



Mới đầu cũng không có cảm giác gì, sau đó thoải mái hơn nhiều, cũng đã giảm đau đớn. Nghê Diệp Tâm đếm số thật giống như đếm cừu ru ngủ, cảm giác mí mắt nặng dần.



Mộ Dung Trường Tình bôi xong phía sau lưng, hô hấp Nghê Diệp Tâm đã đều đều, đã đi vào giấc ngủ rồi.



Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ, đành phải nhẹ nhàng giúp Nghê Diệp Tâm trở mình, sau đó lại tiếp tục bôi thuốc.



Thời điểm xoay người, Nghê Diệp Tâm tựa như là bị quấy rầy, có chút muốn tỉnh, trong miệng lẩm bẩm, bất quá thực mau liền nhắm mắt ngủ tiếp.



Mộ Dung Trường Tình cúi đầu cẩn thận nghe, liền nghe Nghê Diệp Tâm lẩm bẩm nói:



“21 con dê……”



Mộ Dung Trường Tình đương nhiên không biết số dê là có ý tứ gì, chỉ là nhướng mày, tiếp tục bôi thuốc cho xong, sau đó chuẩn bị lên giường ngủ.



Khi Nghê Diệp Tâm ngủ dậy, bên ngoài đã sáng tỏ.



Mộ Dung Trường Tình đã sớm dậy. Nghê Diệp Tâm duỗi tay sờ soạng, bên cạnh đã lạnh, xem ra Mộ Dung Trường Tình đã dậy một khoảng thời gian.



Ngủ một giấc, cảm giác thân thể đã không còn nhức mỏi, đã có tinh thần trở lại.



Nghê Diệp Tâm bò dậy, theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua trên người, thật là sắc thái sặc sỡ không bình thường……



Nghê Diệp Tâm mặc quần áo, sau đó bắt đầu nhìn gương, đem cổ áo kéo cao một chút, che khuất dấu hôn trên cổ.



Sửa sang lại cho tốt, Nghê Diệp Tâm mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới đi rửa mặt.



Khi đẩy cửa phòng bước ra đã nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình, Trì Long, Triệu Doãn còn có Triệu Mục cùng Cố Cửu.



Nghê Diệp Tâm vừa thấy Triệu Mục cùng Cố Cửu đang nói chuyện, liền cười xấu xa nhịn không được muốn đi trêu ghẹo bọn họ. Nghê Diệp Tâm lập tức chạy nhanh tới, nói:



“Các ngươi dậy cũng thật sớm nha.”



Triệu Doãn nhìn trời, nói:



“Đại nhân, đã không còn sớm.”



“Đêm qua thời điểm chúng ta trở về, phát hiện trễ như vậy còn có người chưa ngủ đâu.”



Lời vừa nói ra có mấy người biến hóa. Triệu Mục đột nhiên có chút ngượng ngùng. Cố Cửu hoảng hốt một chút, banh khóe miệng thực nỗ lực duy trì trạng thái không biểu tình.



Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa cười ra tiếng.



Bất quá ánh mắt lại liếc thấy sắc mặt Triệu Doãn có chút mất tự nhiên. Lại thấy Trì Long không có gì mất tự nhiên, chỉ là khóe miệng mang theo nụ cười, nụ cười kia xảo quyệt như cáo già.



Nghê Diệp Tâm đột nhiên bừng tỉnh ngộ.



Xem ra đêm qua căn bản không có người nào ngủ nha! Ta chỉ là muốn chọc ghẹo Triệu Mục cùng Cố Cửu, không nghĩ tới những người khác cũng chột dạ.



Trì Long cười nói:



“Nghê đại nhân, các ngươi ngày hôm qua buổi chiều đi nơi nào? Rất khuya mới trở về.”



Trì Long thành công đem lực chú ý chuyển dời đến Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, nói.



“Tra án. Chẳng lẽ là đi chơi sao?”



Tuy rằng Nghê Diệp Tâm nói thực chính trực, bất quá mọi người đều nhìn thấy dấu vết trên người Nghê Diệp Tâm, rất giống……



Dấu hôn.



Nghê Diệp Tâm cho rằng mình đã giấu giếm không chê vào đâu được, nhưng mà sườn cổ không giấu được. Còn tưởng rằng cái gì cũng không lộ ra, nhưng dấu hôn chói lọi đã lộ ra ngoài.



Hơn nữa Nghê đại nhân còn không có xấu hổ mang theo dấu hôn đi đùa giỡn với những người khác……



Mọi người đều thực hoài nghi Nghê Diệp Tâm nói đi tra án thật ra là đi dã chiến……



Mộ Dung Trường Tình cười nhẹ một tiếng. Tiếng cười này làm Nghê Diệp Tâm quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái.



“Cười cái gì?”



Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, đi tới, giơ tay đặt ở bên gáy Nghê Diệp Tâm cọ cọ một chút.



“Ui, đau, đừng chạm vào……”



Nghê Diệp Tâm hít hà, theo bản năng kêu đau. Lúc này Nghê Diệp Tâm mới phát hiện, nơi đó cũng có một dấu xanh tím, cổ áo căn bản che không được.