Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 141 : Sát thủ chết đuối trong hồ

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Nghê Diệp Tâm tức khắc có cảm xúc nhảy qua cắn chết Mộ Dung Trường Tình. Nhưng lại biết dù mình nhảy qua cũng không có làm gì được, đành phải yên lặng nhịn.



Mọi người nhìn dấu hôn trên cổ Nghê Diệp Tâm liền lộ ra vẻ mặt "thì ra là thế". Nghê Diệp Tâm cảm thấy thực tức giận, dứt khoát bất chấp tất cả. Ánh mắt đảo qua liền chọn người có da mặt mỏng nhất là Triệu Mục.



"Làm sao vậy? Triệu Mục, ngươi nhìn cái gì?"



Triệu Mục bị hỏi, tức khắc xấu hổ, ấp úng lắc đầu, nói:



"Không, không có gì......"



Nghê Diệp Tâm dùng chiêu này thật sự hữu dụng, Cố Cửu cùng Triệu Doãn không dám nhìn nữa. Lúc này Nghê Diệp Tâm mới vừa lòng nói:



"Ta muốn đi ăn sáng."



Tuy rằng là nói như vậy, nhưng nói xong Nghê Diệp Tâm liền chạy trở vào trong phòng, đóng cửa. Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, cũng trở về phòng, bất quá đẩy cửa không ra.



"Mở cửa."



Nghê Diệp Tâm trở về phòng soi gương, phát hiện có một dấu hôn trên cổ, nghiến răng nghiến lợi nói:



"Không mở."



Mộ Dung Trường Tình cũng không giận, duỗi tay để trên cửa.



"Lạch cạch"



Nghê Diệp Tâm nghe được âm thanh quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình thong thả ung dung đi vào. Đầu Nghê đại nhân bốc khói.



Một cái then nhỏ sao có thể ngăn được Mộ Dung giáo chủ.



Nghê Diệp Tâm làm thế nào cũng che không được dấu hôn trên cổ, cuối cùng hoàn toàn từ bỏ, chỉ có thể "bịt tai trộm chuông" làm bộ như không có gì.



"Cũng không rõ ràng lắm."



"Hứ hứ!"



Nghê Diệp Tâm học bộ dáng cười lạnh của Mộ Dung Trường Tình.



Không rõ ràng vì sao tất cả mọi người đều có ánh mắt đó?



Mộ Dung Trường Tình lại nói:



"Vừa rồi Trì Long và Triệu Doãn nói buổi chiều ngày hôm qua bọn họ đi điều tra về hai người chết từ xứ khác tới. Người thứ nhất không có tra được, nhưng người thứ hai là một sát thủ."



"Hả? Sát thủ?"



Nghê Diệp Tâm che lại cổ sửng sốt nói:



"Là sát thủ sao?"



"Hắn đã từng giết qua một mệnh quan triều đình, cho nên bị truy nã. Nhưng đó đã là chuyện rất lâu trước kia, không ai nhớ rõ bộ dáng của hắn, Trì Long cùng Triệu Doãn lục lọi không ít hồ sơ mới tìm được."



"Cho nên năm đó không bắt được?"



"Không bắt được. Nghe nói là người này trốn thoát. Sau đó cũng chưng từng có ai gặp lại hắn."



Một sát thủ chết đuối ở trong hồ, vừa nghe không giống như là chuyện ngoài ý muốn.




"Mấy vị đại nhân đi theo ta."



Những người khác cũng đều ăn no, đứng lên chuẩn bị đi theo Hàn Kỳ.



Triệu Mục đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn, phát hiện Cố Cửu còn ngồi ở chỗ kia, một bộ dáng xuất thần vẫn luôn nhìn phía trước.



Triệu Mục đi trở về, nói:



"Làm sao vậy? Cố Cửu?"



Hắn kêu Cố Cửu một tiếng, nhưng Cố Cửu căn bản không nghe thấy. Cố Cửu nhìn chằm chằm Hàn Kỳ. Triệu Mục đột nhiên thấy trong lòng chua lòm.



"Cố Cửu."



"Cái gì? Chuyện gì?"



"Đi thôi. Tất cả mọi người đều đi rồi. Chúng ta đuổi theo nhanh lên."



Cố Cửu nhanh đứng lên, nói:



"Được."



"Ngươi vừa rồi nhìn cái gì? Đang nhìn Hàn Kỳ sao?"



Cố Cửu sửng sốt, sau đó mới gật gật đầu, nói:



"Hắn là người cùng ngươi lớn lên."



Triệu Mục vốn dĩ trong lòng chua lòm, nhưng nghe được Cố Cửu nói như vậy tức khắc liền có một loại cảm giác khác.



Cố Cửu lúc này mới phát hiện mình nói kỳ quái, nhanh im miệng.



Nghê Diệp Tâm thính tai, sau khi nghe được nhịn không được muốn cười. Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn sang.



"Cười cái gì?"



Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:



"Hai người phía sau không bình thường."



Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, nhướng mày, bỗng nhiên duỗi tay vén mấy sợi tóc ra sau tai Nghê Diệp Tâm.



Tay hắn thực lạnh, dán tới thùy tai cùng cổ làm Nghê Diệp Tâm giật mình một cái.



"Lạnh nha Mộ Dung đại hiệp."



Ngón tay Mộ Dung Trường Tình chạm thùy tai Nghê Diệp Tâm một chút, sau đó liền rút tay về.



Nghê Diệp Tâm cảm giác lỗ tai có chút nóng.



Mộ Dung Trường Tình nói:



"Mới vừa phát hiện, thùy tai ngươi cũng có chút xanh, trở về nhớ bôi thuốc."



Nghê Diệp Tâm sửng sốt, tức khắc liền nghe được Trì Long cười một tiếng. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mặt mũi mình đã không còn sót lại chút gì. Thật sự rất muốn đạp Mộ Dung Trường Tình mấy cái.