Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 142 : Mật thư

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Nghê Diệp Tâm cảm thấy thanh danh cả đời mình đã mất sạch. Bởi vì lúc này, ngay cả Hàn Kỳ đi tuốt đàng trước vẻ mặt cũng.



“Thì ra là thế.”



Mộ Dung Trường Tình thực thản nhiên cười cười, hoàn toàn không để ý.



Nghê Diệp Tâm thiệt tình cảm thấy da mặt dày nhất kỳ thật là Mộ Dung đại hiệp, bản thân mình căn bản tu luyện không chưa tới. Nghê Diệp Tâm không có biện pháp coi như vừa rồi cái gì cũng không phát sinh.



Mà sau hết thảy mọi việc, Trì Long đối với Mộ Dung Trường Tình thật là lau mắt mà nhìn. Rốt cuộc Nghê Diệp Tâm là cái dạng người gì, tài ăn nói bậc nhất, làm tức chết không biết bao nhiêu người, vĩnh viễn không có đối thủ. Nhưng Mộ Dung Trường Tình có thể làm cho dễ bảo, hơn nữa một bộ ngậm bồ hòn đã đủ công nhận lợi hại.



Trì Long nghĩ có lẽ nên tìm dịp cùng Mộ Dung Trường Tình trao đổi học hỏi.



Triệu Doãn bên cạnh căn bản không biết Trì Long đang tính kế hắn. Hắn có chút xấu hổ, sợ Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lại nói ra cái gì kinh người.



Mọi người cùng nhau đến phòng Tam công tử. Tam công tử không hổ là người con được Hàn lão gia thương nhất, sân rất lớn. Chỗ cho đám tiểu thiếp ở viện bên cạnh.



Tam công tử đã không còn nữa, bất quá mọi thứ còn giữ nguyên, cũng không có người nào được vào.



Lúc này có một gia đinh đang quét dọn, ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ lắp bắp kinh hãi nói:



“Nơi này là chỗ của Tam công tử, không thể tùy tiện ra vào.”



Nghê Diệp Tâm nói:



“Chúng ta đến tra án.”



“Tra án cũng không được.”



Tên gia đinh này chính là người hầu thân cận của Tam công tử, nhìn thấy Hàn Kỳ, ánh mắt mang theo khinh thường. Tuy rằng hiện tại Tam công tử đã không còn nữa, nhưng vẫn còn khí thế cáo mượn oai hùm.



Nghê Diệp Tâm vừa nghe đã nói:



“Lão gia các ngươi cũng không dám ngăn cản ta.”



“Dù sao các ngươi cũng không thể đi vào.”



Hàn Kỳ lập tức nói:



“Làm càn, mấy vị đại nhân là tới tra nguyên nhân Tam ca chết, đừng cản trở, tìm được hung thủ để cho Tam ca chết thanh thản.”



“Tứ công tử, Tam công tử là chết như thế nào, chỉ sợ Tứ công tử rõ ràng nhất. Khi không sao hảo tâm mang người tới tra án?”



Hàn Kỳ vừa nghe, sắc mặt không tốt lắm.



Mộ Dung Trường Tình lúc này liền đi ra, nói:



“Nói lời vô nghĩa làm cái gì, đem hắn ném đi là được.”



Hắn không sợ hãi. Mộ Dung Trường Tình nói vừa dứt, hắn còn muốn nói nữa, lại bỗng nhiên không động đậy nổi, cũng không thể nói chuyện, mí mắt cũng không thể chớp.



Mộ Dung Trường Tình ra tay như chớp, điểm huyệt hắn rồi định đem hắn ném ra ngoài, bất quá bị Nghê Diệp Tâm ngăn trở, Nghê Diệp Tâm nói:



“Thôi, để cho hắn đứng ở chỗ này, cũng vừa lúc để hắn nhìn chúng ta đi vào như thế nào.”



Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm nói xong, dứt khoát không có động vào hắn. Để tên gia đinh duy trì bộ dáng cầm cái chổi, trừng mắt, há miệng như muốn nói.



Nghê Diệp Tâm đi vào trong phòng, đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói:



“Trong chốc lát quai hàm khẳng định sẽ rất đau.”



“……”



Bọn họ đi vào phòng, vừa vào liền nhìn thấy bình phong lớn. Đây chính là thứ tốt. Một khối ngọc thạch điêu khắc tỉ mỉ, vừa thấy liền biết giá trị liên thành.



Đi sâu vào trong có phòng khách nhỏ, xuyên qua phòng khác mới là phòng ngủ.



Một bên là thư phòng, bên trong chất đầy bảo vật quý hiếm làm người ta hoa cả mắt.



Triệu Mục nhịn không được muốn cảm khái. Tam công tử quả thật giàu có, so với kho Vương phủ còn muốn nhiều hơn.



Nghê Diệp Tâm đi dạo một vòng phòng khách, sau đó liền đi vào phòng ngủ. Phòng ngủ thật sạch sẽ, trên bàn còn có hộp trang sức, bên trong không ít trang sức, hẳn là có tiểu thiếp thường xuyên ở chỗ này qua đêm.
“Phản rồi phản rồi! Con ta mới chết, ngươi liền leo lên trên đầu ta ngồi có phải hay không?! Nơi này là chỗ của con ta, khi nào đến phiên ngươi mang theo người ngoài vào!”



Chính là Vu thị.



Mọi người đi ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Vu thị cùng hai nha xong vào. Vu thị thấy Hàn Kỳ lập tức lấy đồ vật trang trí trong phòng gần mình ném vào Hàn Kỳ.



Hàn Kỳ nhanh nghiêng người né tránh.



“Tam nương, Tam ca chết rất kỳ quặc, chẳng lẽ người không muốn bắt hung thủ sao?”



“Ta khinh!”



Vu thị phẫn nộ trừng lớn mắt.



“Hung thủ chính là ngươi! Ngươi từ sớm đã muốn con ta chết! Ngươi cho rằng ta không biết sao?!”



Vu thị lại chỉ vào mấy người Nghê Diệp Tâm kêu to.



“Ai cho các ngươi vào? Cút đi ra ngoài cho ta! Ai biết các ngươi có phải vào trộm đồ vật hay không!”



Vu thị không màng nha hoàn cản trở, cầm lấy một vật trang trí khác, hướng về phía Nghê Diệp Tâm ném qua.



Mộ Dung Trường Tình duỗi tay vung lên. Đồ vật mới bay qua còn không có đụng tới bọn họ, đã bị đẩy lui lại.



“Xoảng”



Vật trang trí bay trở về, vỡ nát bên chân Vu thị. Vu thị lại hét to một tiếng, bị dọa lảo đảo lui về phía sau.



“Ầm”



Một tiếng vang lớn, lại có cái gì đó vỡ nát, trong phòng lập tức lung tung rối loạn.



Cái kệ bị ngã, đồ vật giấu ở mặt sau lập tức liền lộ ra.



Là một cái hộp.



Nghê Diệp Tâm tức khắc sửng sốt, liền nghĩ tới phong thư sau kệ sách, chạy nhanh qua nhặt hộp lên.



Vu thị té ngã, thấy Nghê Diệp Tâm đi lại, còn tưởng rằng muốn đánh mình, sợ tới mức kêu to. Nhưng Nghê Diệp Tâm không có thời gian để ý, cầm lấy hộp lên, càng kinh ngạc, nói:



“Hả? Là trống không sao?”



Mộ Dung Trường Tình cũng đi tới, liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm đem hộp mở ra. Bên trong cũng không phải trống không, mà là có mấy phong thư.



Hộp mở ra, Vu thị ngồi dưới đất hít một hơi, chấn kinh trừng mắt. Ngay sau đó Vu thị dùng cả tay chân bò lên, muốn đi đoạt lấy cái hộp thư trong tay Nghê Diệp Tâm.



Chỉ là Vu thị còn chưa có bò đến, đã hét to một tiếng. Nha hoàn sợ hãi, chạy nhanh tới đỡ, bất quá lại bị Vu thị đẩy ra.



“Cút ngay! Ai cho các ngươi chạm vào mấy thứ kia! Cút!”



Nghê Diệp Tâm lui ra phía sau vài bước. Mộ Dung Trường Tình bước tới che chắn ở phía trước.



Vu thị biết mình đánh không lại, lập tức lại đẩy một nha hoàn, nói:



“Ngươi thất thần cái gì? Đi tìm lão gia! Mau đi!”



Nha hoàn chạy nhanh ra ngoài muốn đi tìm Hàn lão gia.



Mấy người Nghê Diệp Tâm không ngăn cản. Nơi này đã lộn xộn, sớm muộn gì cũng sẽ có người nghe được, Hàn lão gia chỉ là tới nhanh hay chậm mà thôi.



Nghê Diệp Tâm duỗi tay vào hộp, tùy tiện lấy ra một phong thư, sau đó liền lộ ra biểu tình chấn kinh.



“Làm sao vậy?”



Mộ Dung Trường Tình hỏi.



Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói:



“Xem phong thư này!”