Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 147 : Báo thù cho mẫu thân
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Tuy rằng hiện tại cười có thì không phúc hậu, nhưng Nghê Diệp Tâm lập tức liền bật cười.
"Đại hiệp sớm hay muộn gì cũng phải trả giá! Ai kêu giả vờ thanh cao, ai kêu muộn tao!"
Triệu Doãn ở bên ngoài đang sốt ruột, không nghĩ tới bên trong lại bỗng nhiên phá lên cười, thật sự là làm người ta bất đắc dĩ. Bất quá cũng may Nghê Diệp Tâm liền đi ra, ho khan một tiếng, nói:
“Triệu Doãn, ngươi còn quần áo chưa mặc không?”
“Cái gì?”
“Chính là quần áo mang theo chưa mặc.”
Triệu Doãn đúng là có quần áo mới chưa mặc. Lúc nãy hắn cùng Trì Long ra ngoài ăn cơm thuận tiện có về khách điếm một chuyến, lấy hành lý lại đây.
Này quả thực chính là chữa lửa cháy ngang lông mày. Nghê Diệp Tâm nhanh chân chạy đến phòng hắn cầm về một bộ đưa cho Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên cực kỳ không tình nguyện mặc quần áo người khác. Bất quá hắn cũng không thể để mông trần chạy loạn, cho nên cuối cùng vẫn là mặc bộ nội sam bên trong, ở bên ngoài mặc cái áo bẩn còn chưa có bị ướt.
Ba người bọn họ chạy đến sân liền nhìn thấy Trì Long và Triệu Mục. Sắc mặt Triệu Mục tương đối không tốt, đen muốn chết.
“Cố Cửu đâu?”
Bên cạnh Triệu Mục có vài người, bất quá trong đó không có Cố Cửu.
“Không thấy.”
“Không thấy?”
Nghê Diệp Tâm kinh ngạc mở to hai mắt. Cách đây không lâu trong phòng Triệu Mục cùng Cố Cửu phòng còn phát ra âm thanh ái muội. Chỉ trong chốc lát Cố Cửu bỗng nhiên không thấy tăm hơi?
Triệu Mục không nói gì, sắc mặt lại càng không tốt. Trì Long đi tới nói:
“Nghê đại nhân, phòng Hàn Kỳ ở bên này.”
“Chúng ta đi vào trước.”
Phòng Hàn Kỳ thực sạch sẽ, cảm giác rất nhỏ, không có phòng khách, đi vào chính là phòng ngủ, bên trong có không ít sách, trừ sách cũng không có vật trang trí khác.
Nghê Diệp Tâm đi vào nhìn một vòng. Không có dấu vết vật lộn, cửa sổ mở ra, hẳn là từ cửa sổ rời đi. Cái bàn bên cửa sổ có dấu vết bị đụng vào, có mấy quyển sách rơi xuống đất.
Trì Long nói:
“Có người nghe được âm thanh phát ra từ phòng Hàn Kỳ, lập tức tới đây xem xét, phát hiện một hắc y bắt cóc Hàn Kỳ, đem hắn từ cửa sổ mang đi.”
Triệu Mục có cùng hắc y giao đấu, thế nhưng hắc y vẫn thoát và mang theo Hàn Kỳ chạy.
Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày, đi đến bên cạnh bàn, nhặt mấy quyển sách rơi trên mặt đất lên. Mấy quyển sách rất dày và nặng.
Nghê Diệp Tâm vừa lật, đột nhiên liền nhìn thấy bên trong có đồ vật lấp loáng. Nhanh chóng đem quyển sách nâng lên, Nghê Diệp Tâm cẩn thận lật một lần, quả nhiên có cái gì đó ở bên trong trang sách. Là mấy cây ngân châm.
Thấy Nghê Diệp Tâm duỗi tay muốn cầm ngân châm, Mộ Dung Trường Tình bước lại nói:
“Cẩn thận.”
Mà bởi vì tổ chức sát thủ không phái chỉ một người hành động, bọn họ đều có tổ nhóm, tới giết Hàn Kỳ không chỉ là Cố Cửu.
Cố Cửu không giết Hàn Kỳ, sẽ có người giết Cố Cửu. Cố Cửu tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Hắn đánh nhau với một sát thủ khác. Cố Cửu bị trọng thương, sát thủ kia bị chết đuối ở trong hồ ngoài thành.
Đó là người thứ nhất bị quỷ trong hồ giết.
Sáng sớm hôm sau, Hàn tam công tử tràn đầy vui mừng khi nghe nói có người chết đuối ở trong hồ. Hắn cho rằng Hàn Kỳ đã chết, lại không có nghĩ đến Hàn Kỳ êm đẹp trở lại.
Một khắc kia tam công tử mới thật sự như là thấy quỷ.
Hàn Kỳ biết tam công tử muốn giết hắn. Hàn Kỳ càng muốn muốn giết tam công tử để báo thù cho mẫu thân.
Hàn Kỳ nghĩ tới một biện pháp, có thể âm thầm giết chết tam công tử.
Lời đồn bên hồ có quỷ lan truyền ra, đương nhiên Hàn Kỳ có một phần công lao.
Tam công tử đương nhiên không tin bên hồ có quỷ. Hắn chột dạ, muốn biết Hàn Kỳ vì cái gì không chết, những sát thủ được phái tới rốt cuộc đi nơi nào.
Vì thế nửa đêm mấy ngày sau, tam công tử lại chạy tới bên hồ xem xét. Nhưng mà hắn không nghĩ tới, Hàn Kỳ ở nơi đó chờ hắn, chờ hắn đi vào bẫy.
Tam công tử chạy tới bên hồ, cũng không thấy được ai. Hắn lại bị tê liệt toàn thân, vừa động lại không thể động. Sau đó hắn thấy được Hàn Kỳ. Chính Hàn Kỳ dùng ngân châm có tẩm độc làm cho tam công tử không còn sức đánh trả, sau đó đem hắn vứt vào hồ.
Mấy ngày sau, tin tức có quỷ lại ồn ào huyên náo, có người từ hồ nước vớt ra thi thể Hàn tam công tử.
Hàn Kỳ thành công giết chết tam công tử, đồng thời may mắn giết chết một sát thủ khác muốn tới giết hắn.
Nhưng mà Hàn Kỳ biết, hắn không trốn được, lại sẽ có người tới giết hắn.
Thư và cái hộp là Hàn Kỳ cố ý lấy, mục đích chỉ có một. Là để cho nhóm người Nghê Diệp Tâm phát hiện, để người triều đình biết Hàn lão gia đã làm cái gì.
Hàn Kỳ biết dù tội giết người, hay mưu phản đều chạy không thoát cái chết, cho nên kỳ thật hắn cũng không có tính toán bỏ trốn.
Cố Cửu đã nhớ lại mọi việc. Hắn nghĩ tới mình là sát thủ, tội ác tày trời không thể đi theo Triệu Mục, bằng không sớm hay muộn sẽ hại Triệu Mục.
Cố Cửu tuy rằng lưu luyến, nhưng phải rời đi. Trước khi rời đi, hắn cũng mang Hàn Kỳ theo. Tuy rằng hắn đã biết mình cứu nhầm người, nhưng Hàn Kỳ cùng Triệu Mục quá giống, huống hồ Hàn Kỳ cũng là người đáng thương. Cố Cửu cảm thấy mình đã làm sát thủ cả đời, không biết sống bao lâu, có lẽ đây là việc tốt cuối cùng hắn có thể làm.
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Tam công tử giết người không thành ngược lại bị giết. Vu thị sở dĩ nhanh chóng đem thi thể từ nha môn trở về, cũng là vì chột dạ. Vu thị không muốn người khác biết mình cùng con trai đã làm cái gì.
Hàn Kỳ vì báo thù đại nghĩa diệt thân tội không đáng chết. Nhưng Hàn lão gia mưu phản là tội lớn. Hàn Kỳ cũng sẽ bị liên lụy. Cố Cửu hiển nhiên biết điểm này, mới đem Hàn Kỳ mang đi.
Cố Cửu trước khi đi có để lại một lá thư cho Triệu Mục, giải thích mọi chuyện. Bất quá hắn cũng không có nói Hàn Kỳ giết người, chỉ là nói ba người kia đều là hắn giết.
Nhưng Cố Cửu dối nói không giỏi, dù là Triệu Mục cũng có thể nhìn ra sơ hở. Hắn hoàn toàn không có giết chết hai người sau.
Nghê Diệp Tâm đem mấy cái ngân châm giao cho Triệu Doãn.
“Các ngươi phái vài người, đi ra ngoài tìm Hàn Kỳ cùng Cố Cửu.”
“Ta đi tìm.”
Triệu Mục nói.