Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 154 : Phải giải thích như thế nào?
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Nghê Diệp Tâm cũng có chút kinh ngạc.
Sau đó Bành lão gia đột nhiên nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm, nói:
“Nghê đại nhân muốn biết về Xà Văn Đồ Đằng……”
Nghê Diệp Tâm không nói chuyện, chỉ là nhìn ông ta.
Bành lão gia tiếp tục nói:
“Ta có thể đem những gì mình biết nói ra, nhưng mà…… Nhưng mà ta hiện tại không thể nói. Ngươi phải bảo vệ ta an toàn, cam đoan ta không bị người ta giết chết. Chờ ta an toàn, ta sẽ nói cho ngươi điều ngươi muốn biết.”
Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nói:
“Bành lão gia, hình như biết có người muốn giết mình.”
Bành lão gia lại kích động lên.
“Ta đương nhiên biết, ta đương nhiên biết, bởi vì…… bởi vì Dương hiền chất đã chết!”
“Hắn cùng Xà Văn Đồ Đằng cũng có quan hệ?”
Bành lão gia thong thả gật gật đầu, nói:
“Đúng, lúc trước là phụ thân hắn đột nhiên tới tìm ta. Ta khẳng định hắn cũng biết chút sự tình gì đó, chỉ là không nghĩ tới hắn bỗng nhiên chết!”
Bành lão gia nói tới đây có chút kích động, hai tay đan vào nhau.
Mộ Dung Trường Tình lạnh căm căm mở miệng.
“Đảm bảo ngươi an toàn chỉ là việc rất nhỏ, nhưng phải bảo vệ ngươi tới khi nào?”
“Ba ngày! Ba ngày là đủ rồi. Chờ tiệc mừng thọ kết thúc, tiễn khách đi hết, đến lúc đó ta liền an toàn.”
Nghê Diệp Tâm nhíu mày.
“Bành lão gia nói lời này là ám chỉ…… người giết chết Dương lão gia là khách ở Bành phủ này sao?”
“Ta không biết, nhưng mà…… nhưng mà ta cảm thấy chính là như vậy.”
Bành lão gia là khẳng định, khiến cho Nghê Diệp Tâm cũng phải hồ đồ.
Sau đó, Bành lão gia run rẩy từ trong tay áo lấy ra một thứ. Là một tờ giấy nhăn nheo, bên trên vẽ một cái Xà Văn Đồ Đằng. Tuy rằng giấy nhăn nheo, nhưng nét mực thực mới.
“Đây là...?”
“Đây là thứ chiều ngày hôm qua có người ném vào trong viện của ta.”
Bành lão gia nói lúc nhìn thấy Xà Văn Đồ Đằng liền sợ hãi. Đã nhiều năm không có thấy được. Năm đó là phụ thân của người bị giết tới tìm nói chuyện. Kết quả Bành lão gia mới biết đến chuyện tạo phản, Bành lão gia cũng đã cự tuyệt.
Không nghĩ tới sau nhiều năm Xà Văn Đồ Đằng lại đột nhiên xuất hiện.
“Vốn dĩ sinh thần bảy mươi của ta, con trai ta muốn làm một tiệc mừng thọ, cho nên mới mời nhiều người như vậy, không nghĩ tới lại xảy ra nhiễu loạn. Gần hoa viên, buổi chiều là thời điểm có rất nhiều khách tản bộ. Có người đem cái này ném vào trong viện của ta, không ai phát hiện ra người ném vào. Nhưng ta dám cam đoan, chỉ có ở khách đến Bành gia dự tiệc hoặc là người làm mới có cơ hội này, không có khả năng là người ngoài làm.”
Bành lão gia chỉ là cả kinh, có chút lo lắng mà thôi, cũng không có cảm thấy Xà Văn Đồ Đằng đòi mạng, cho đến buổi sáng hôm nay....
Bành lão gia sợ hãi nói:
“Dương hiền chất khẳng định là bởi vì biết chuyện Xà Văn Đồ Đằng cho nên mới bị giết chết! Tiếp theo có lẽ là ta, bọn họ muốn giết ta.”
Bành lão gia sợ hãi tay cũng run, tờ giấy lập tức liền rơi xuống đất.
Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Có thể. Ngài đừng ra ngoài, chúng ta sẽ bảo vệ ngài. Sau ba ngày, phải nói ra chuyện mà ngài biết cho chúng ta nghe.”
Bành lão gia nghe được Nghê Diệp Tâm hứa, lộ ra biểu tình đầy hy vọng.
Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy hạnh phúc dâng cao. Tuy rằng có thời điểm Mộ Dung đại hiệp ác ôn không phải là người, nhưng khi đại hiệp ôn nhu cũng không phải giống người nha.
Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc buông lỏng tay. Nghê Diệp Tâm nói.
“Đại hiệp, chúng ta có thể…… về tiếp tục tra án không?”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
“Ngươi không phải đang nghỉ phép sao? Không phải có hộ vệ khác ở Bành phủ tra án?”
Nghê Diệp Tâm cho rằng đại hiệp đã không so đo, không nghĩ tới dấm đại hiệp uống cũng không phải dấm bình thường.
Mộ Dung Trường Tình xoay người nói.
“Ta đói bụng, muốn đi ăn cơm.”
Nghê Diệp Tâm nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời. Tuy rằng bọn họ đã bỏ qua ăn sáng, nhưng hiện tại còn chưa tới thời gian ăn trưa. Bất quá Mộ Dung Trường Tình đã lên tiếng, Nghê Diệp Tâm liền tung ta tung tăng đi theo.
Ở Khai Phong muốn tìm tửu lầu tốt thật dễ dàng.
Kỳ thật từ ngày Nghê Diệp Tâm đến Khai Phong, đều ăn ở phủ Khai Phong, hiếm khi được đến tửu lâu, nhìn thấy có một tòa nhà rất cao liền nói.
“Đại hiệp, hay vào chỗ này đi, ta hình như ngửi được mùi thịt kho tàu.”
Mộ Dung Trường Tình bị chọc cười. Nghê Diệp Tâm đối với thịt kho tàu đúng là có tình yêu sâu sắc.
Tiểu nhị vừa thấy Mộ Dung Trường Tình liền biết Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối rất có tiền, đã chạy nhanh ra dẫn bọn họ vào.
Mộ Dung Trường Tình tự chọn chỗ ngồi. Vẫn là lầu hai sát cửa sổ.
Nghê Diệp Tâm ngồi xuống tức khắc rùng mình một cái.
“Lạnh?”
Nghê Diệp Tâm gật đầu. Ngày mùa đông thật sự rất lạnh, lại ngồi gần cửa sổ càng lạnh hơn.
Mộ Dung Trường Tình mỉm cười nói.
“Vậy uống rượu trước?”
“……”
Tình huống này hình như quen quen, Nghê Diệp Tâm tức khắc lắc đầu, nhanh chóng nói với tiểu nhị.
“Cho một bình trà nóng.”
Nghê Diệp Tâm không muốn lại uống say như chết.
Mộ Dung Trường Tình kêu tiểu nhị lấy nước trà, sau đó gọi vài món ăn, dặn dò hắn mang lên nhanh một chút.
Tiểu nhị thực nhanh nhẹn, mang lên một bình trà nóng không tồi. Nghê Diệp Tâm dù chưa uống, chỉ ủ trong tay cũng cảm thấy thoải mái nhiều.
Nước trà nóng khói bốc lên nghi ngút, trước mặt Nghê Diệp Tâm đều là sương mù. Nghê Diệp Tâm thổi thổi, đang chuẩn bị uống, liền nghe được có người từ dưới lầu đi lên.
Tiểu nhị vừa đi vừa cười ha hả nói.
“Thật là ngại ngùng, cái bàn kia có người ngồi rồi. Bất quá lầu hai còn chỗ ngồi, Bành đại nhân có thể tùy tiện chọn một chỗ.”
“Không sao, chúng ta ngồi chỗ nào cũng giống nhau.”
Bành đại nhân?
Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt, đột nhiên có cảm giác oan gia ngõ hẹp.
Người đi lên đúng là Bành đại nhân, Binh Bộ Thị Lang Bành đại nhân không thể nghi ngờ.