Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 155 : Nóc nhà hoàng cung
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Mộ Dung Trường Tình quay đầu nhìn, sắc mặt nháy mắt rất khó coi.
Bành đại nhân không phải đi một mình. Vừa lên lầu Bành đại nhân liền thấy được Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình. Quả thực là không hẹn mà gặp, Bành đại nhân liền cười, đi tới chào hỏi. Nghê Diệp Tâm cười cứng đờ.
“Bành đại nhân…… xin chào……”
Bành đại nhân biểu tình thật tự nhiên, không hổ là người đã lăn lộn chốn quan trường.
“Ta hẹn bằng hữu. Không nghĩ tới Nghê đại nhân cũng ở chỗ này.”
Nghê Diệp Tâm chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Trường Tình liền nói.
“Nếu đã hẹn bằng hữu, xin đừng quấy rầy.”
Khẩu khí ngạo mạn của Mộ Dung Trường Tình làm Nghê Diệp Tâm che mặt. Vừa nghe đã biết hắn không thích Bành đại nhân, hơn nữa không chút che giấu.
Bành đại nhân cũng không có dây dưa, liền cười cười, ngồi vào một bàn bên cạnh.
Nghê Diệp Tâm duỗi tay đỡ trán, cảm thấy đau đầu.
Nghê Diệp Tâm tuy rằng đau đầu, nhưng khi thấy thịt kho tàu mang lên, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống. Quyết định ăn xong rồi mới hướng dẫn cho Mộ Dung đại hiệp cách làm người thân thiện.
Thịt kho tàu ở chỗ này làm thật sự bắt mắt, mùi vị cũng hấp dẫn. Mỗi khối đều có mỡ thịt vừa phải, chính tông thịt ba chỉ. Nước sốt màu nâu đỏ óng ánh bao bọc mấy khối thịt. Đĩa rau xào ăn kèm xanh biếc nhìn cũng rất ngon. Vừa thấy đã khiến cho người ta muốn ăn mấy bát cơm.
Nghê Diệp Tâm lập tức liền cầm đũa gắp thịt kho tàu. Bất quá mới vừa nhắm ngay một khối, định kẹp lấy, đã bị người ta lấy mất.
Mộ Dung Trường Tình ung dung bỏ khối thịt vào bát của mình.
“……”
Nghê Diệp Tâm lại muốn lấy khối khác, nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn nhanh tay hơn cướp mất.
Nghê Diệp Tâm bám riết không tha, nhưng liên tục bốn năm lần, thịt kho tàu đều bị Mộ Dung đại hiệp cướp hết. Nghê Diệp Tâm cảm thấy không biết mình sẽ ăn cái gì.
Nghê Diệp Tâm buông đũa, oán độc nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình cùng…… cái bát của hắn.
Bát của Mộ Dung Trường Tình đã chất đầy.
Nghê Diệp Tâm sắp chảy nước miếng, nhưng lại ăn không được. Hận không thể nhào tới cướp đoạt.
“Đại hiệp, đừng náo loạn, có thể ăn cơm chưa? Ta đã đói bụng.”
“Không được. Tâm tình không tốt mà ăn cơm thực dễ dàng bị khó tiêu, sau đó sẽ không thoải mái.”
“Vậy à…. Nhưng ta không có tâm tình không tốt nha. Ta đói lắm. Ta có tâm tình đặc biệt tốt, đặc biệt muốn ăn cơm.”
“Nhưng ta tâm tình không tốt.”
“……”
“Hơn nữa ngươi hiện tại cũng tâm tình không tốt.”
“……”
Nghê Diệp Tâm muốn bổ đầu Mộ Dung đại hiệp ra nhìn xem, rốt cuộc bên trong là thứ gì.
Mọi người đều nói có bạn gái thực phiền não. Có rất nhiều thời điểm bạn gái sẽ đột nhiên phát giận, nhưng mà bản thân cũng không biết chính mình làm sai cái gì.
Nghê Diệp Tâm trước kia luôn cười nhạo bạn cùng phòng của mình. Người bạn kia có một người bạn gái thích làm nũng hay gây phiền toái cho hắn. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình sẽ không bao giờ gặp người yêu rắc rối như hắn. Nhưng mà hiện tại……
Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình, rồi nhìn một đống thịt kho tàu trong bát, lệ rơi đầy mặt.
Mộ Dung đại hiệp vô lý náo loạn không giống ai!
Nghê Diệp Tâm sau đó đi bắt lấy tay Mộ Dung Trường Tình khóc không ra nước mắt, nói.
“Đại hiệp, tuy rằng yêu thì phải có ghen là không sai, nhưng ghen nhiều cũng không tốt. Đại hiệp, ta cam đoan, tuy rằng ta có ngoại hình thu hút, nhưng đại hiệp đẹp như vậy ta sẽ không ngoại tình. Thật sự, không có ai đẹp hơn đại hiệp được. Đại hiệp thật sự không cần ghen, được không?”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày nhìn Nghê Diệp Tâm, nhàn nhạt nói.
“Ta mà ghen sao?”
“……”
Mộ Dung Trường Tình lại nhàn nhạt.
“Ta chỉ là không vừa mắt Binh Bộ Thị Lang này mà thôi.”
“……”
Khi Nghê Diệp Tâm rốt cuộc cũng được ăn thịt kho tàu, đã cảm động phát khóc.
Đại hiệp vậy không gọi là ghen. Cái này gọi là tình thú. Người khác cũng không có được nha!
Sau đó Nghê Diệp Tâm liền vui mừng, đem thịt kho tàu ăn hết. Mộ Dung Trường Tình chờ người nào đó ăn xong rồi, rót một ly trà đưa sang.
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa hô to.
Đúng là xuân dược Mộ Dung Trường Tình mua mấy trăm lượng kia. Đáng chết xuân dược vẫn còn chưa bỏ đi, hơn nữa dùng đánh lén ta!
Nghê Diệp Tâm cảm giác lưỡi vẫn đắn.
“Đem cái bình thuốc đưa cho ta.”
Mộ Dung Trường Tình giơ tay sờ ngực.
“Không được, đây là ta mua.”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy, nếu không đoạt lấy, tuyệt đối mình không có ngày lành, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Mau đưa cho ta, ta mua lại không được sao?”
Mộ Dung Trường Tình cười đánh giá Nghê Diệp Tâm.
“Mua? Ngươi có bạc sao?”
“Ta…… Ta đương nhiên là có, chờ phát bổng lộc thì trả.”
Mộ Dung Trường Tình nghe xong, nhịn không được liền cười.
“Bổng lộc kia gom đến khi nào đủ ba trăm lượng?”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình bị nhục nhã. Mộ Dung Trường Tình đột nhiên nói.
“Chờ bổng lộc không bằng bán thân cho mau.”
“……”
Đột nhiên Nghê Diệp Tâm muốn nhào lên liều mạng với Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình nói xong, liền đem cái bình thuốc ra. Nghê Diệp Tâm lập tức đề phòng nhìn Mộ Dung Trường Tình. Hắn duỗi tay đem bình thuốc nhỏ đặt trong lòng bàn tay Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình ngoan ngoãn cho mình sao?
Nghê Diệp Tâm không dám tin, đang muốn mở miệng, lại thấy một bóng ma đè xuống. Mộ Dung Trường Tình cúi đầu cười cười.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung đại hiệp cười lên tuy rằng rất đẹp, nhưng sao cũng giống quỷ vậy?
“Được rồi, thuốc là của ngươi, ngươi là của ta.”
“Từ từ!”
Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt.
“Từ từ, đừng…… đừng... đừng tháo đai lưng!”
“Suỵt, nhỏ giọng một chút, không sợ người khác phát hiện chúng ta sao?”
Nghê Diệp Tâm không chỉ sợ bị người phát hiện, cũng không muốn ở ngoài trời, lại trên nóc nhà hoàng cung bị Mộ Dung đại hiệp bạo cúc. Chỉ cần nghĩ một chút đã thấy thốn cúc hoa. Nghê Diệp Tâm giãy giụa.
“Đại... đại... đại hiệp, đừng náo loạn……”
“Ngươi trước kia cũng không phải là bộ dáng này.”
“Ta trước kia thì làm sao?”
“Ngươi trước kia không phải rất muốn cùng ta lên giường sao?”
“Nói thật với đại hiệp, ta thật sự muốn…… Vẫn luôn muốn, hiện tại cũng rất muốn, có hiểu chưa? Không phải nằm dưới, là ta nằm trên.”
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng.
“Không có gì khác nhau.”
“Sao có thể nói dối như vậy. Không có gì khác nhau, vì sao đại hiệp không cởi quần để ta đè, một hai phải cho ta uống cái loại thuốc này.”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
“Trước kia không phải ngươi cũng cho ta dùng rồi sao?”
Nghê Diệp Tâm á khẩu không trả lời được.
Nghê Diệp Tâm nhất thời kích động liền quên bình thuốc trong tay.
“Xoảng”
Bình thuốc lăn xuống, đảo mắt liền vỡ nát.
“Ai ở nơi đó!”