Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 156 : Bị cắn
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Không ít thị vệ vội vã chạy đến.
Nghê Diệp Tâm toàn thân cứng đờ, Mộ Dung Trường Tình vẫn bình tĩnh, duỗi tay đem Nghê Diệp Tâm ôm lấy. Sau đó nhanh chóng triển khai khinh công, đạp mái ngói đi.
Bọn thị vệ chỉ nhìn thấy một cái bóng bay qua, cũng theo không kịp, đảo mắt đã biến mất.
“Xảy ra chuyện gì?”
Bọn thị vệ nhìn thấy người đến cung kính nói.
“Tham kiến Kính Vương gia, vừa rồi có thích khách vào hoàng cung, xin Vương gia cẩn thận một chút.”
Triệu Nguyên Kính nhìn thoáng qua trên đỉnh đầu.
“Bổn vương đã biết.”
Triệu Nguyên Kính chỉ là đi ngang qua. Hắn cũng không có dừng lại, lập tức liền ra hoàng cung.
Buổi tối, trên đường rất ít người. Triệu Nguyên Kính cũng không có mang tùy tùng cùng thị vệ.
Một mình đi về Vương phủ. Bỗng nhiên liền cảm giác được một trận gió lướt qua, hắn quay đầu nhìn, cũng không thấy cái gì.
Chờ hắn quay lại, trước mắt là Mộ Dung Tạ.
Mộ Dung Tạ thong thả ung dung đứng ở trước mặt hắn, nói.
“Sao không mang theo thị vệ? Một mình không an toàn.”
Triệu Nguyên Kính cười, đi tới cầm tay hắn.
“Có ngươi ở bên cạnh, ta còn cần mang thị vệ sao?”
Mộ Dung Tạ cũng không có ném tay hắn ra.
“Vừa rồi, ngươi vào hoàng cung?”
“Muốn vào cung là vì đi tìm ngươi. Bất quá ta không nhàm chán như vậy.”
Triệu Nguyên Kính còn tưởng thích khách chính là Mộ Dung Tạ, nên không có chút lo lắng.
“Đi, chúng ta về nhà.”
Vừa rồi Mộ Dung Tạ đi vào hoàng cung tìm Triệu Nguyên Kính, vừa vặn nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở nóc nhà ve vãn.
Bởi vì bình thuốc kinh động thị vệ tuần tra, Mộ Dung Trường Tình không thể không mang Nghê Diệp Tâm đi.
Trong hoàng cung mọi người đều biết buổi tối hôm nay có thích khách, nhưng mục đích của thích khách là gì?
Thích khách tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, ném lại một bình nhỏ liền bỏ chạy. Nói không chừng bọn thị vệ sẽ đem bình nhỏ đó đưa cho ngự y kiểm tra. Ngự y kiểm tra xong sẽ bẩm báo cho hoàng đế.
Vật trong bình là xuân dược cường lực hiếm thấy!
Đây là chuyện quỷ gì?
Nghê Diệp Tâm nhớ tới liền muốn đâm đầu vào đậu hủ tự vẫn vì cảm thấy quá thẹn.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm sắc mặt đổi tới đổi lui, liền nói.
“Suy nghĩ cái gì?”
Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta nghĩ về bình thuốc kia!”
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu như đã hiểu.
“Là ngươi bán thân mới có được?”
Mộ Dung Trường Tình đi qua ngồi ở trên mép giường. Đầu tiên là cúi đầu hôn một lên môi, Nghê Diệp Tâm không phản ứng. Hắn lại giơ tay nắm mũi, Nghê Diệp Tâm không phản ứng. Cuối cùng hắn búng cái trán, Nghê Diệp Tâm vẫn không phản ứng.
Nghê Diệp Tâm thật sự ngủ rất say, Mộ Dung Trường Tình làm gì cũng không phản ứng, nhiều lắm là nhíu nhíu mi, sau đó liền tiếp tục ngủ.
Hắn vốn dĩ tính hôm nay đem Nghê Diệp Tâm ăn sạch sẽ, ai ngờ Nghê Diệp Tâm lại ngủ rồi. Mộ Dung Trường Tình lại cúi đầu quấy rối Nghê Diệp Tâm.
Hắn cắn vài cái trên môi, sau đó duỗi đầu lưỡi đi vào, liếm răng Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy ngứa, muốn dùng đầu lưỡi đẩy lưỡi Mộ Dung Trường Tình ra ngoài. Bất quá như vậy thật giống như là đáp lại. Hô hấp Mộ Dung Trường Tình tức khắc thô nặng.
Mộ Dung Trường Tình càng thêm thâm nhập xâm lược khoang miệng, một bàn tay còn đặt ở bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nghê Diệp Tâm rầm rì trong miệng. Lúc này Nghê Diệp Tâm đang mơ, thấy mình bị quấy rầy, hoàn toàn không biết phản kích, tức khắc hô hấp không thuận.
“Ô....”
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên hừ một tiếng, quấy nhiễu Nghê Diệp Tâm thật lâu mà không được, còn bị cắn đầu lưỡi.
Mộ Dung Trường Tình đau đến giật mình, nhanh đem lưỡi lùi về. Nghê Diệp Tâm vẫn nhắm mắt, chép chép miệng, trở mình tiếp tục ngủ.
Mộ Dung Trường Tình tức giận muốn chết, đặc biệt muốn trực tiếp đá Nghê Diệp Tâm khỏi giường, nhưng có chút không đành lòng.
Cuối cùng Mộ Dung Trường Tình trừng mắt, rốt cuộc tắt đèn nằm xuống ngủ.
Nghê Diệp Tâm căn bản không biết mình đã làm cái gì, đến nửa đêm tỉnh lại một lần, phát hiện Mộ Dung Trường Tình nằm ở bên cạnh, liền trở mình ôm lấy Mộ Dung Trường Tình tiếp tục ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Mộ Dung Trường Tình mở mắt, phát hiện Nghê Diệp Tâm giống con lười quấn lấy mình, mà lưỡi vẫn rất đau.
Thời điểm Mộ Dung Trường Tình chán nản, Nghê Diệp Tâm cọ cọ ngực hắn, nói.
“Đại hiệp, chào buổi sáng nha.”
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, sau đó mím môi rời giường đi mặc quần áo.
Nghê Diệp Tâm không hiểu ra sao, cảm giác nhất định là Mộ Dung đại hiệp tuột huyết áp, bằng không sao sáng sớm sắc mặt lại xấu như vậy.
Nghê Diệp Tâm cũng mặc quần áo, sau đó liền lôi kéo Mộ Dung Trường Tình đi ăn sáng.
Nghê Diệp Tâm gọi vài món, còn có món ngọt, như vậy có thể giúp Mộ Dung đại hiệp tăng lượng đường trong máu.
Nhưng Mộ Dung Trường Tình chỉ nhìn chằm chằm một bàn lớn thức ăn, hoàn toàn không có muốn ăn.
Trải qua một đêm lưỡi hắn không chỉ là đau, hình như còn sưng lên, vừa động liền không thoải mái.
Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình, kỳ quái hỏi.
“Đại hiệp làm sao vậy? Không phải là răng đau chứ?”
“……”
Mộ Dung Trường Tình đen mặt không nói lời nào. Một chút cũng không ăn, uống một ngụm nước cũng không uống. Nghê Diệp Tâm cảm thấy kỳ quái, nhưng Mộ Dung đại hiệp không nói lời nào, cũng không hiểu nổi.
Một bàn lớn thức ăn, Nghê Diệp Tâm ăn đến căng bụng. Sau đó hai người ra khỏi Thụy Phúc Lâu đến Bành phủ tra án.
Mộ Dung Trường Tình đi theo, cũng không có phản đối, luôn an tĩnh, không nói lời nào. Khi Nghê Diệp Tâm hỏi hắn, hắn chỉ gật gật đầu.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy có chút thấp thỏm bất an. Đêm qua đại hiệp không phải còn tốt sao? Vì sao hôm nay liền không cao hứng.
Kỳ thật…… Cũng không xem như tốt.
Nghê Diệp Tâm hồi tưởng một chút, nhớ đến ngày hôm qua mình đã đập vỡ của đại hiệp sáu trăm lượng bạc. Ngẫm lại liền đau tim nhức óc, đó đều là bạc nha.
Nhưng cũng không có biện pháp, không đập vỡ chúng, mình không phải nam nhân.
Bất quá Nghê Diệp Tâm liếc mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình lại bắt đầu chột dạ.