Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 157 : Thương lượng

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Buổi sáng bên ngoài Bành phủ xem như an tĩnh, nhưng đi vào trong một chút thì không còn an tĩnh.



Mấy người Thẩm hộ vệ đã tới.



Có rất nhiều người tập trung trước cửa phòng Bành đại nhân. Nghê Diệp Tâm nhảy dựng.



“Không phải Bành lão gia treo cổ chứ?”



Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, hai người đi nhanh qua.



Bọn họ liếc mắt một cái liền thấy được Bành lão gia, đều nhẹ nhàng thở ra.



Chỉ là sắc mặt Bành lão gia tái nhợt, được người hầu dìu, nhìn như là bị kinh hách lớn.



Nghê Diệp Tâm chen qua, hỏi:



“Xảy ra chuyện gì?”



Thẩm hộ vệ nhìn Nghê Diệp Tâm, nói.



“Nghê đại nhân đã đến rồi. Không biết làm sao nữa, hôm nay đã xảy ra chuyện. Buổi sáng Bành lão gia đột nhiên thấy ở trên bàn trà có một mẫu giấy, mở ra xem thì thấy một hình vẽ Xà Văn Đồ Đằng.”



“Lại thêm một cái?”



Nghê Diệp Tâm ngẩn ra. Thẩm hộ vệ chạy nhanh đem hai tờ giấy đưa cho Nghê Diệp Tâm. Quả nhiên giống nhau như đúc.



Bành lão gia nói, đêm qua ông ngủ rất sớm. Nửa đêm nghe được gian ngoài có âm thanh, gia đinh trực đêm chạy đi xem. Hắn đi ra ngoài nhìn một vòng, không có thấy người nào, trở vào nói cùng Bành lão gia có thể là nửa đêm gió lớn.



Sau đó Bành lão gia ngủ lại. Buổi sáng rời giường xong, bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn trà có một mẫu giấy gắp lại, mở ra lại là một hình vẽ Xà Văn Đồ Đằng.



Thẩm hộ vệ lộ ra vẻ mặt khó hiểu.



“Đêm qua chúng ta để lại ba người ở chỗ Bành lão gia. Họ cũng không nhìn thấy có ai ra vào sân. Thật sự không biết mẫu giấy này từ đâu tới đây.”



Bành lão gia kinh hồn, dùng tay vuốt trên mặt vài cái. Bành đại nhân đưa tay đỡ ông, nói.



“Phụ thân, con đưa ngài về phòng nghỉ ngơi một chút, sắc mặt ngài không tốt lắm.”



Bành lão gia gật gật đầu, đã được Bành đại nhân đỡ đi.



Nghê Diệp Tâm nghe Thẩm hộ vệ tự thuật, liền cảm thấy rất kỳ quái.



Là ai đem mẫu giấy bỏ vào trong phòng Bành lão gia?



Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn Thẩm hộ vệ, môi cũng không động, giọng không lớn.



“Có người võ công cao có thể tránh được bọn họ.”



Những người khác nghe không được lời Mộ Dung Trường Tình nói, chỉ có Nghê Diệp Tâm nghe được rõ ràng. Nghê Diệp Tâm nhanh hỏi:



“Là ai? Võ công tốt như vậy?”



Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.



“Binh Bộ Thị Lang.”



“……”



Nghê Diệp Tâm lập tức kéo Mộ Dung Trường Tình đến chỗ không có ai nói chuyện.



“Đại hiệp, Bành đại nhân chính là Binh Bộ Thị Lang, lời này không thể nói bậy. Hơn nữa võ công hắn cao như vậy sao?”




Bành lão gia không có biện pháp, đành phải đồng ý, cho bọn họ bốn phòng.



Chu lão gia cứ như vậy vào ở, bất quá chuyện kỳ quái đã xảy ra.



Những người khách khác đã nói, Chu lão gia và những người đi cùng chỉ ở trong một phòng, mấy phòng khác hình như để trống không có ai ở.



Buổi tối Dương lão gia chết, có người đã nghe được tiếng mở cửa phòng, hẳn là có người đi ra ngoài.



Sau đó người kia lại nghe được tiếng “kẽo kẹt”, không phải phòng Chu lão gia mà là một phòng khác bên cạnh. Đó là phòng dành cho người hầu đi theo Chu lão gia, nhưng phòng kia vẫn luôn không có người ở.



Bởi vậy, người kia thấy kỳ quái, cũng cảm thấy ớn lạnh, không biết là có người đi vào hay là có người từ cái phòng kia đi ra. Tóm lại chính là rất kỳ quái.



Bởi vì vừa vặn ngày đó xảy ra án mạng chết người, cho nên người kia liền cảm thấy rất kỳ quái, nên đem việc này nói cùng Thẩm hộ vệ tỉ mỉ.



Thẩm hộ vệ đương nhiên đi tìm Chu lão gia hỏi rõ ràng. Nhưng vừa nghe hỏi, Chu lão gia liền tỏ ra giận dữ, nói người kia nói hươu nói vượn.



Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Chu lão gia vốn không chịu nói. Thẩm hộ vệ nói nếu Chu lão gia không nói thật, hắn phải đem Chu lão gia về phủ Khai Phong. Chu lão gia lập tức sợ hãi, liền nói thật.



“Ông ta đòi Bành gia nhiều phòng như vậy kỳ thật chỉ có một phòng cho người hầu hộ vệ đi theo ngủ, mấy phòng khác đều là cho chính ông ta ngủ.”



“Hả?”



Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, nói.



“Một mình thì làm thế nào ngủ được nhiều phòng như thế?”



Mộ Dung Trường Tình nhịn không được cười một tiếng, nói lời vàng ngọc, môi cũng bất động.



“Hắn sợ chết.”



Thẩm hộ vệ vội vàng gật đầu.



“Đúng, đúng, lý do là Chu lão gia lo lắng cho mạng sống.”



Chu lão gia lấy danh nghĩa gia đinh muốn bốn phòng, kỳ thật chỉ có một phòng cho gia đinh ở. Ba phòng còn lại đều để mình ở. Buổi tối mỗi một canh giờ phải đổi một phòng ngủ. Không phải có sở thích gì kỳ quái, chỉ là như Mộ Dung Trường Tình nói. Chu lão gia sợ chết. Mỗi canh giờ đổi một chỗ nghỉ ngơi, mới có thể cảm thấy an tâm. Ông ta cảm thấy như vậy cho dù có người muốn giết mình, đối phương cũng không biết mình rốt cuộc ở phòng nào, như vậy an toàn hơn.



“Một canh giờ đổi một phòng? Vậy buổi tối có thể ngủ ngon sao?”



“Chu lão gia còn nói, chính là bởi vì Dương lão gia kia. Ông ta nói Dương lão gia quá hung ác, muốn giết ông ta.”



Nghê Diệp Tâm càng thấy kỳ quái.



“Bị Dương lão gia đoạt tiểu thiếp, không phải ông ta mới là người muốn giết chết Dương lão gia sao?”



Kỳ thật đúng là như vậy. Bất quá Chu lão gia vì trả thù Dương lão gia, đã làm khó dễ hủy đi vài đơn hàng, khiến Dương gia tổn thất không ít bạc. Vậy có thể xem như Dương lão gia mua tiểu thiếp phải tốn quá nhiều tiền.



Dương lão gia rất ghét Chu lão gia, còn nói sớm muộn gì cũng giết Chu lão gia.



Ngày đó có người nghe được tiếng mở cửa lúc nửa đêm, kỳ thật chính là Chu lão gia đang đổi phòng ngủ.



Bất quá Chu lão gia đổi phòng đều âm thầm, cho nên cũng không có ai có thể làm chứng. Ông ta ra khỏi một phòng vào một phòng khác. Chỉ là có người nghe được Chu lão gia ra khỏi phòng.



Bởi vậy, Chu lão gia bị hiềm nghi không nhỏ.



Khi Thẩm hộ vệ hỏi Chu lão gia, thời điểm đó Chu lão gia luôn kích động. Vẫn luôn nói là Dương lão gia muốn giết mình, không phải mình muốn giết Dương lão gia.



“Trừ cái này, còn có người thấy Dương lão gia đêm đó, có người gặp Dương lão gia, lại còn cùng ông ta nói chuyện.”



“Người nào?”