Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 160 : Đấu cùng gián tinh
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Nghê Diệp Tâm hồi ức lại chuyện ở kỹ viện kia.
Hình như mình đã thật sự ngất xỉu!
Nghê Diệp Tâm cảm thấy thẹn đỏ mặt, đương nhiên còn có giận, lập tức nói.
"Chuyện hồi sáng này không tính!"
"Gì?"
Mộ Dung Trường Tình híp mắt nguy hiểm.
"Xảo trá! Chỉ cắn lưỡi mà thôi, một hai phải giả thâm trầm. Ta còn tưởng rằng bị làm sao, mới đáp ứng, sớm biết rằng như thế sẽ không bỏ công dỗ dành."
Mộ Dung Trường Tình hơi hơi mỉm cười, nói.
"Nói chuyện không suy nghĩ gì hết là chó con."
"......"
Nghê Diệp Tâm quyết định trì hoãn.
"Nhưng mà...... buổi tối hôm nay không được. Tối nay ta muốn ở lại Bành phủ. Đại hiệp xem đi, đêm qua chúng ta không ở đó, Bành lão gia liền nhận được một cái Xà Văn Đồ Đằng. Cho nên buổi tối hôm nay rất mấu chốt! Hay là hôm nào......"
Mộ Dung Trường Tình gõ gõ ngón tay ở trên bàn, nhàn nhạt nói:
"Ta không ngại ở trên nóc nhà Bành phủ, chỉ cần ngươi đừng kêu quá lớn."
"......"
Cái gì đây?
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình bị Mộ Dung Trường Tình uy hiếp.
Đây tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn. Còn tuyên bố muốn làm ở nóc nhà?
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình là công mà phải chịu nằm dưới cũng đã có rất nhiều áp lực trong lòng. Còn muốn làm dã chiến sao? Đánh chết cũng không đồng ý.
Nghê Diệp Tâm đau đầu, nhìn một bàn đầy món ngon lại không muốn ăn. Trong tự hỏi một chút, nếu Mộ Dung đại hiệp dùng vũ lực ép buộc thì thật sự phải "play" trên nóc nhà.
Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm nhăn nhó cảm thấy giống cái bánh bao, nói thật rất muốn chọc một cái.
Mộ Dung Trường Tình không nhịn xuống, dùng chiếc đũa chọc vào gò má Nghê Diệp Tâm một cái.
Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình, sau đó cúi đầu đau khổ ăn. Vừa ăn vừa âm thầm nghĩ kế sách đối ứng.
"Từ từ ăn."
Nghê Diệp Tâm thật sự không cam lòng, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra biện pháp gì. Bất quá theo bản năng nhìn loạn, đột nhiên Nghê Diệp Tâm nhìn thấy một người quen đi vào tửu lầu. Là Dư thiếu gia.
Dư thiếu gia mặc giống một thư sinh, bất quá chất liệu quần áo kia là vải vóc thượng hạng.
Dư thiếu gia đi một mình, ngồi ở gần cửa, cách bọn họ khá xa, hơn nữa cũng không có nhìn thấy bọn họ.
Nghê Diệp Tâm theo bản năng nhìn hắn, sau đó vừa xoay mặt lại liền phát hiện trong bát chất đầy cà rốt.
Hắn lại hôn trên cổ Nghê Diệp Tâm. Cái cổ thoạt nhìn yếu ớt, cũng rất hấp dẫn người, làm Mộ Dung Trường Tình muốn khi dễ một chút.
Mộ Dung Trường Tình vùi đầu ở bên gáy, dùng tay sờ vào trái cổ của Nghê Diệp Tâm. Lập tức rên một tiếng, thân thể Nghê Diệp Tâm còn vặn vẹo, tựa hồ cảm thấy không thoải mái.
Mộ Dung Trường Tình chọc chọc vào trái cổ của Nghê Diệp Tâm, sau đó dùng lưỡi liếm. Nghê Diệp Tâm chưa từng cảm thụ qua thể nghiệm như vậy, có chút vô thố, theo bản năng đem cổ của mình đưa đến bên miệng Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình cười nhẹ một tiếng, lúc này buông vật nhỏ đáng thương ra, chuyển dời đến bên gáy nhẹ nhàng gặm cắn, lưu lại ấn ký thuộc về chính mình.
Mộ Dung Trường Tình có thể tưởng tượng, sáng ngày mai Nghê Diệp Tâm sẽ phát hiện cổ mình đều là dấu hôn, sẽ có bộ dáng gì. Nghê Diệp Tâm sẽ tức giận giậm chân, nhưng lại không thể làm gì để trả đũa. Bộ dáng đó chính là thứ Mộ Dung đại hiệp thích nhất.
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Trường Tình càng thêm ra sức. Hắn cắn bên phải, gặm bên trái, sau gáy cũng để vài cái dấu hôn. Sau đó còn đến mấy chỗ nhìn không tới tạo ra mấy cái dấu hôn.
Ban đầu Nghê Diệp Tâm mơ thấy Bắp Rang, sau đó liền biến thành ác mộng. Trong giấc mơ có một đống côn trùng bò ở trên người, còn cắn chỗ này đến chỗ kia, thật sự là quá đáng sợ. Không chỉ là đau và ngứa, khắp cả người đều phát lạnh. Hơn nữa không thể động đậy, y hệt như ngủ bị bóng đè.
Ác mộng của Nghê Diệp Tâm càng ngày càng không khó tin. Những côn trùng đó lập tức biến thành một con bọ khổng lồ. Tuy Nghê Diệp Tâm đầu óc tương đối thông minh, nhưng không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà, căn bản không biết tên mấy loại côn trùng.
Trong mộng nhìn thấy một con côn trùng lớn siêu cấp đè ở trên mình thì thật là đáng sợ. Nghê Diệp Tâm cảm thấy con này giống con gián. Một con gián siêu cấp. Thân đặc biệt to, còn có thật nhiều tay. Nó dùng những bàn tay cố định, làm Nghê Diệp Tâm không thể cử động.
Nếu Mộ Dung đại hiệp mà biết Nghê Diệp Tâm ngộ nhận mình thành một con gián tinh, phỏng chừng sẽ bị tức chết rồi.
Mộ Dung Trường Tình tạo dấu vết hết chỗ này, vừa lòng lại dời đi chỗ khác.
Hắn đến bên tai, thùy tai, còn có xương quai xanh đều lưu lại dấu vết.
Tính chiếm hữu của Mộ Dung Trường phát huy mạnh bạo. Hắn rất vừa lòng việc làm của mình. Ngày mai mọi người nhìn thấy dấu vết trên thân thể Nghê Diệp đều sẽ biết Nghê Diệp Tâm là hoa đã có chủ.
Nghê Diệp Tâm không biết mấy điều đó, còn ở trong mộng vật lộn cùng con gián tinh.
Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng lột trần Nghê Diệp Tâm dễ như trở bàn tay, đem hết thảy quần áo ném dưới giường.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thân thể gầy nhưng rắn chắc của Nghê Diệp Tâm, rồi lại bắt đầu không ngừng lưu lại dấu vết.
Chờ Mộ Dung đại hiệp làm xong, hắn cảm giác mình thật sự là nhịn không được nữa, muốn nhanh tiến vào chủ đề chính, chiếm hữu Nghê Diệp Tâm.
Nhưng chờ hắn cởi hết quần áo của mình, lại cảm thấy có chút không dễ làm.
Nghê Diệp Tâm đã ngủ rồi. Vậy làm như thế nào mới có thể tự khuếch trương?
Nam nhân cùng nam nhân làm đương nhiên phải dùng đến mặt sau. Nơi đó vốn dĩ không phải chỗ chuyên dùng vào việc đó, nhất định phải khuếch trương, bằng không sẽ dễ dàng bị thương.
Mộ Dung Trường Tình có thói ở sạch, đặc biệt chỗ đó còn dùng làm việc khác, Mộ Dung đại hiệp có điểm mâu thuẫn.
Mộ Dung Trường Tình nhíu mi, nhìn Nghê Diệp Tâm. Chẳng lẽ hắn phải đánh thức người này dậy để tự khuếch trương?
Bất quá Mộ Dung Trường Tình cảm thấy Nghê Diệp Tâm tỉnh lại nhất định là gà bay chó sủa, tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn tự khuếch trương.
Mộ Dung Trường Tình khó xử, cuối cùng nghĩ tới một biện pháp tương đối tốt. Đó chính là dùng ngón tay của Nghê Diệp Tâm giúp Nghê Diệp Tâm khuếch trương chính mình.
"Ô...... A...."
Nghê Diệp Tâm mơ thấy mình cùng con gián tinh vật lộn. Kết quả con gián tinh há mồm cắn chính mình một cái. Quả thực dọa chết người.
Nghê Diệp Tâm lập tức bị doạ tỉnh, trừng mắt nhìn, không ngừng thở hổn hển.