Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 159 : Ăn no mới có sức lực

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở nóc nhà ngồi trong chốc lát. Nghê Diệp Tâm phát hiện Mộ Dung đại hiệp thực thích lên nóc nhà. Nóc nhà khách điếm, nóc nhà phủ Khai Phong, còn có nóc nhà hoàng cung, chỗ nào Mộ Dung Trường Tình cũng thích đến.



Ngồi trên nóc nhà nhìn cảnh sắc đúng là không tồi. Nhưng ngồi lâu chân mỏi, hơn nữa mông cũng đau. Nóc nhà là nghiêng, ngồi không có thoải mái, mái ngói còn lạnh mông. Loại cảm giác này quả nhiên phù hợp với phong cách của Mộ Dung đại hiệp.



Nghê Diệp Tâm nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên hai người gặp mặt, liền nhịn không được bật cười. Mộ Dung đại hiệp khi đó cũng là ngồi ở nóc nhà đã khiến Nghê Diệp Tâm kinh diễm.



Nghê Diệp Tâm đột nhiên cười, Mộ Dung Trường Tình nhịn không được liền nghiêng đầu nhìn sang.



Nghê Diệp Tâm nhịn không được duỗi tay để ở cằm Mộ Dung Trường Tình. Động tác này giống như lưu manh chọc ghẹo thiếu nữ đàng hoàng.



“Mỹ nhân, cười một cái cho đại gia xem.”



Mộ Dung Trường Tình đương nhiên không biết vì sao Nghê Diệp Tâm đột nhiên bị động kinh như thế. Bất quá hắn cũng rất nể tình cười một cái.



Nghê Diệp Tâm liền trợn tròn mắt. Một bộ dạng ngốc ngốc vì nhìn nụ cười của Mộ Dung Trường Tình. Nghê Diệp Tâm bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng chẳng phân biệt được đông tây nam bắc là ở đâu.



Kỳ thật Mộ Dung đại hiệp trừ thích lên nóc nhà, còn thực thích hôn môi.



Mộ Dung Trường Tình trước kia chưa từng cùng bất cứ ai hôn môi, thậm chí tiếp xúc thân thể cũng rất ít. Sau khi hắn được khai sáng, một thế giới mới mở ra, Mộ Dung đại hiệp phát hiện hôn môi cũng rất thoải mái.



Môi Nghê Diệp Tâm mềm mại cũng ấm áp làm hắn mê luyến. Hơn nữa việc này tựa như có thể làm tính chiếm hữu dục giảm bớt một chút.



Mộ Dung Trường Tình thực vừa lòng vẻ mặt ngốc của Nghê Diệp Tâm, sau đó kề mặt lại gần hôn lên môi Nghê Diệp Tâm một chút.



Đầu lưỡi Mộ Dung Trường Tình rất đau, không muốn há mồm, bất quá vẻ mặt si mê của Nghê Diệp Tâm thành công dụ dỗ hắn. Hắn nhịn không được liền hé môi, đem đầu lưỡi chen vào khoang miệng Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm run rẩy, hoảng sợ, nhưng theo bản năng không muốn cự tuyệt Mộ Dung Trường Tình, giơ tay nhẹ nhàng nắm tay áo Mộ Dung Trường Tình.



Mộ Dung Trường Tình một tay ôm eo, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bên tai Nghê Diệp Tâm. Hắn cảm giác được Nghê Diệp Tâm lập tức mềm nhũn, trở nên đặc biệt thuận theo.



Hai người hôn kịch liệt, đột nhiên nghe được tiếng bước chân. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nhìn xuống thì thấy mấy hộ vệ đi tuần phố đã trở lại. Họ đang nói cười đi vào trong viện.



Sân không lớn, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ngồi ở nóc nhà, những người đó vừa ngẩng đầu, cam đoan có thể nhìn thấy bọn họ đang hôn nhau.



Nghê Diệp Tâm sợ tới mức trừng lớn đôi mắt, muốn đẩy Mộ Dung Trường Tình ra. Bất quá Mộ Dung Trường Tình không buông ra, ngược lại thấp giọng nói.



“Suỵt, đừng lên tiếng.”



Nghê Diệp Tâm không dám lên tiếng, sợ bị phát hiện. Mộ Dung Trường Tình không buông ra, Nghê Diệp Tâm cũng không dám giãy giụa, sợ làm ra tiếng động quá lớn.



May mắn mấy hộ vệ cũng không có ngẩng đầu, cười nói rồi về phòng.



Nghê Diệp Tâm nghe được tiếng đóng cửa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác mình ra mồ hôi ướt tay.



Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, sau đó tiếp tục việc bọn họ còn chưa có làm xong.



“Ô”



Nghê Diệp Tâm rên một tiếng. Mộ Dung Trường Tình quả thực làm cho Nghê Diệp Tâm giật mình một cái, như bị điện giật.



Hai người hô hấp đều thô nặng, lưỡi quấn lấy nhau càng lúc càng kịch liệt. Kết quả một lúc không chú ý, lưỡi Nghê Diệp Tâm đụng phải vết thương trên lưỡi Mộ Dung Trường Tình.



Mộ Dung Trường Tình lập tức khẽ rên một tiếng.



Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nhanh chóng rời ra, hỏi.



“Đại hiệp, làm sao vậy? Trong miệng có mùi vị như máu.”



Mộ Dung Trường Tình ngậm miệng không nói lời nào. Hiện tại lưỡi đau càng thêm đau, một chữ cũng không muốn nói.



Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay đại hiệp có rất nhiều hành vi quái dị.



“Đại hiệp, há miệng, ta nhìn xem.”



Mộ Dung Trường Tình mím miệng, bất động.
Nghê Diệp Tâm vỗ bụng nói.



“Không ăn cơm trưa, đại não không được cung cấp đủ máu.”



“……”



Mộ Dung Trường Tình cho rằng Nghê Diệp Tâm nghĩ thông suốt một ẩn tình nào đó. Kết quả kỳ thật là Nghê Diệp Tâm tìm lý do mà thôi, lại còn tìm một lý do thô tục như vậy.



Thẩm hộ vệ còn ở bên cạnh nói.



“Nghê đại nhân không ăn cơm trưa à? Đói bụng không tốt cho sức khỏe, hay chúng ta hiện tại cùng đi ăn cơm.”



Nghê Diệp Tâm vừa muốn gật đầu, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên duỗi tay ôm bả vai Nghê Diệp Tâm, mang người đi ra cổng Bành phủ, sau đó nhàn nhạt nói một câu.



“Đi ăn cơm.”



Thẩm hộ vệ đuổi theo hai bước, còn muốn đi theo bọn họ. Kết quả Mộ Dung Trường Tình quay đầu, bủn xỉn nói.



“Không có phần ngươi.”



“……”



Nghê Diệp Tâm tức khắc xấu hổ muốn quỳ xuống, vì sự ngay thẳng của Mộ Dung đại hiệp. Mộ Dung Trường Tình không để tâm mang người đi, bỏ lại Thẩm hộ vệ đáng thương đứng một mình.



Nghê Diệp Tâm bất đắc dĩ.



“Đại hiệp, khi tổn thương người khác có thể…… ôn nhu một chút không?”



Mộ Dung Trường Tình nhìn một cái, không nói chuyện, hiển nhiên là không đồng ý.



Nghê Diệp Tâm không có biện pháp, đành phải đi theo hắn ra khỏi Bành phủ lên phố.



Cảnh sắc hoàng hôn cũng không tệ lắm. Ánh nắng chiều rất đẹp, chân trời đỏ rực một mảnh, nhìn đặc biệt ấm áp. Nhưng mà thời tiết không phải là như vậy, Nghê Diệp Tâm bị gió lạnh thổi qua liền rụt rụt cổ, lạnh đến run run.



Mộ Dung Trường Tình chỉ chỉ phía trước, ý bảo bọn họ đi đến đó.



Nghê Diệp Tâm cho rằng bọn họ đi về Thụy Phúc Lâu ăn cơm. Nơi đó là một trong những tửu lầu tốt nhất Khai Phong. Nhưng bởi vì thời tiết lạnh cho nên Mộ Dung Trường Tình không có đi xa như vậy, mà ghé vào tửu lầu gần đây.



Tửu lầu có chút nhỏ, không có tầng, người còn rất nhiều, gần như ngồi đầy.



Hai người tìm một bàn trống kêu vài món ăn. Nghê Diệp Tâm phát hiện Mộ Dung Trường Tình càng ngày càng biết săn sóc, kêu toàn món mình thích ăn.



Nghê Diệp Tâm tức khắc xoa tay hầm hè.



“Đại hiệp, nhiều món ngon quá, hôm nay có dịp gì sao?”



Mộ Dung Trường Tình hơi hơi mỉm cười nhìn Nghê Diệp Tâm sắp gậm đùi gà to, nói một câu khiến cho lông tơ dựng ngược.



“Ăn no mới có sức lực.”



Nghê Diệp Tâm hồ nghi nhìn hắn, nói.



“Lao động trí óc đúng là rất phí sức.”



“Ta là nói... là buổi tối.”



“Buổi tối?”



Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, cân nhắc hai chữ này. Đột nhiên liền nhớ tới……



Vào buổi sáng hình như có một đoạn đối thoại kỳ quái. Nghê Diệp Tâm lúc này mới nhớ tới mình đã tìm đường chết, đáp ứng Mộ Dung Trường Tình một chuyện gì đó.



“Lần trước thể lực của ngươi chống đỡ không nổi đã ngất xỉu, lần này ăn no một chút.”