Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 163 : Là hắn

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Mộ Dung Trường Tình bị một cao thủ cuốn lấy. Hắn ngày thường luôn tự hào về võ công của mình, hơn hai mươi năm qua chưa gặp địch thủ. Hiện giờ trán đã có chút mồ hôi. Lúc này, một phần vì đối thủ rất mạnh, phần khác là vì hắn lo lắng cho Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm bị một người mang đi, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.



Mộ Dung Trường Tình không dám ham chiến, hắn muốn bứt ra, rời đi, lại không nghĩ tới hắc y nhân bứt ra trước.



"Ha ha ha"



Hắc y nhân cười. Tiếng cười khô cằn giống như vỏ cây cổ thụ, đặc biệt già nua.



"Hiện tại dù ngươi đuổi kịp đi, cũng chỉ thu được thi thể thôi. Kẻ phá hư kế hoạch của ta đều phải chết."



Hắc y nhân nói vừa xong, thân ảnh liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.



Bởi vì động tĩnh quá lớn, Thẩm hộ vệ mang theo người vội vàng tới, lại không có nhìn thấy Nghê Diệp Tâm. Thẩm hộ vệ vừa muốn hỏi Nghê đại nhân đi nơi nào, Mộ Dung Trường Tình đã nói trước.



"Ngươi ở chỗ này canh giữ."



Dứt lời đã không thấy người. Mộ Dung Trường Tình tất nhiên là đuổi theo Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm bị người đeo mặt nạ mang đi. Người kia khinh công rất tốt, bất quá mang theo một người, hiển nhiên có chút chậm chạp.



Bọn họ chạy tới vùng ngoại ô, bất quá vẫn bị đám hắc y đuổi theo.



Nghê Diệp Tâm bị đẩy sang một bên, liền nhìn thấy người đeo mặt nạ từ bên hông lấy ra một trường kiếm cực mềm mỏng, sau đó đánh trả những hắc y nhân đang tấn công.



Mạch trên tay Nghê Diệp Tâm lúc này mới được buông ra, cảm giác trên người có chút sức lực. Nhưng bởi vì bị kiềm chế hơi lâu cho nên đôi tay đều còn có chút run rẩy.



Mục tiêu của những hắc y nhân là Nghê Diệp Tâm. Ba tên dây dưa cùng người đeo mặt nạ. Hai tên khác liền nhảy lại chỗ Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm nhanh chóng lăn sang bên cạnh tránh được một đòn tấn công.



Mộ Dung Trường Tình chạy ra khỏi Bành phủ, bóng dáng Nghê Diệp Tâm đã mất. Hắn đi về phía trước vài bước, lại phát hiện một thứ trên mặt đất. Đó là ngọc bội Nghê Diệp Tâm luôn mang trên người.



Mộ Dung Trường Tình lập tức nhặt ngọc bội lên, sau đó triển khai khinh công liền hướng phía trước đi.



Đi ra khỏi thành lại không có nhìn thấy bóng dáng Nghê Diệp Tâm, trong lồng ngực Mộ Dung Trường Tình là một trận lửa giận. Ngay lúc này, Mộ Dung Trường Tình nhíu đôi mắt, rốt cuộc phát hiện phía trước có âm thanh. Hắn lập tức liền vọt qua đó. Quả nhiên nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cùng vài hắc y nhân.



Bất quá đã đa phần đã biến thành thi thể.



Tay Mộ Dung Trường Tình vừa lật, trường kiếm đầy máu trên mặt đất liền bay đi, đâm xuyên hắc y nhân còn đứng duy nhất. Lập tức hắn bị đóng đinh ở trên thân cây bên cạnh.



Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, còn tưởng rằng lại có địch đến, xoay người nhìn là Mộ Dung Trường Tình thì vui mừng khôn tả.



Mộ Dung Trường Tình nhanh chóng tiến lên, tức khắc sắc mặt khó coi.



"Ngươi bị thương?"



Nghê Diệp Tâm lúc này mới cảm giác eo đau nhói, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng. Nghê Diệp Tâm duỗi tay ấn một cái, đau đến nhe răng nhếch miệng, tức khắc tay đầy máu.



Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không quan tâm, vội nói:



"Đại hiệp, người kia cũng bị thương, so với ta còn nghiêm trọng hơn......"



Nghê Diệp Tâm nhìn quanh, người mang mặt nạ vừa rồi cứu mình đột nhiên biến đâu mất, tìm không thấy.



Mộ Dung Trường Tình lập tức cởi áo ngoài, xé ra một mảnh, bó vết thương cho Nghê Diệp Tâm.



"Kiên nhẫn một chút, chúng ta trở về bôi thuốc cho ngươi."



"Ta không có việc gì. Đại hiệp bị thương không?"



Người kia rất lợi hại, Nghê Diệp Tâm tuy rằng nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình không có chuyện gì, nhưng vẫn lo lắng.



Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình rất khó xem, băng bó qua loa cho Nghê Diệp Tâm một chút, lập tức liền chặn ngang bế lên.



"Hắn đi rồi."



Nghê Diệp Tâm kinh ngạc.



"Đi rồi?"




Triệu Nguyên Kính cầm tay hắn, hôn lên mu bàn tay.



“Cảm giác khá hơn chút nào không? Đứa ngốc này, không sao rồi, nghỉ ngơi đi. Ngươi sẽ không có việc gì.”



Mộ Dung Tạ chậm rãi gật đầu, lộ ra một nụ cười khổ.



“Ta còn tưởng rằng không gặp được…… ngài.”



Triệu Nguyên Kính thấy trái tim co rút đau đớn.



“Nói ngốc gì đó, đừng nghĩ bậy bạ được không?”



“Lần này không chết…… Ta cũng phải đi……”



“Đứa ngốc này, ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta là tốt rồi, không cần đi đâu cả.”



Mộ Dung Tạ lại gật gật đầu.



“Nhưng ta không muốn liên lụy ngài.”



“Là ta liên luỵ ngươi.”



Triệu Nguyên Kính thở dài, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve trán hắn.



“Năm đó nếu không phải ta hại chết Mộ Dung Yên, thì ngươi……”



Mộ Dung Tạ không có sức lực, nói.



“Không phải…… Nghĩa phụ cũng không phải.... bởi vì ngài mới chết……”



Chuyện này Mộ Dung Tạ đã sớm biết. Hắn vẫn luôn biết Mộ Dung Yên không phải do Triệu Nguyên Kính hại. Đó chỉ là một cái cớ vì hắn chán ghét Triệu Nguyên Kính.



Triệu Nguyên Kính thấy Mộ Dung Tạ nói chuyện khó khăn, liền nói.



“Ngoan, ngủ một lát được không? Nghe lời đi, ngươi quá yếu, ngủ một lát chúng ta nói tiếp.”



Mộ Dung Tạ lắc đầu.



“Ta có lời phải nói bây giờ……”



“Ta nghe, ta sẽ nghe, vậy ngươi nói nhỏ thôi.”



Mộ Dung Tạ thấy hắn giống dỗ dành trẻ con, nhịn không được liền muốn cười. Nhìn bộ dạng Triệu Nguyên Kính thật cẩn thận, mắt Mộ Dung Tạ có chút nóng lên.



“Lúc trước ta đã nói…… Ta muốn đi làm một việc.”



Chuyện này là giúp Mộ Dung Yên báo thù. Mộ Dung Tạ không muốn liên lụy đến Triệu Nguyên Kính, cho nên cũng không nói cho hắn biết rõ mọi chuyện. Nhưng mà hiện tại không được.



“Thân phận của ta…… đã bị lộ, ta không thể trở về……”



Triệu Nguyên Kính vẫn luôn cho rằng Mộ Dung Yên là bởi vì hắn mới chết. Kỳ thật chỉ là lý do mà thôi.



Năm đó có người tạo phản, Triệu Nguyên Kính mang binh đi bình phản. Mộ Dung Yên đột nhiên tới tìm Triệu Nguyên Kính, kỳ thật là Mộ Dung Yên thu được một tin tức. Hắn phát hiện trong giáo có người tham gia tạo phản.



Xà Văn Đồ Đằng được lấy làm tiêu chí, kế hoạch này đã được âm thầm tiến hành không biết bao nhiêu năm.



Mộ Dung Yên nghe thấy tin tức này lập tức liền chạy đến chi viện cho Triệu Nguyên Kính.



Triệu Nguyên Kính bình phản xong liền về Khai Phong. Mộ Dung Yển cũng liền rời đi. Hắn đương nhiên phải về giáo tìm ra người đầu sỏ gây tội.



Nhưng thực đáng tiếc, Mộ Dung Yên chưa bắt được người kia đã bị hãm hại. Mộ Dung Yên bị vu tội cấu kết với triều đình.



Chứng cứ chính là chủy thủ Xà Văn.



Mộ Dung Tạ cười lạnh một tiếng, nói.



“Thực là hay, một thanh chủy thủ Xà Văn……”



Kỳ thật Xà Văn Đồ Đằng lúc ban đầu vốn dĩ là biểu tượng của Ma giáo, nhưng chỉ là hình rắn bình thường, không có mống cùng sừng. Mộ Dung Yên đúng là có một cây chủy thủ Xà Văn. Nhưng người có chủy thủ Xà Văn không chỉ là Mộ Dung Yên, còn có sư phụ của Mộ Dung Trường Tình.