Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 166 : Cái mặt nạ
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Mộ Dung Trường Tình nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn, tức khắc bị Bắp làm tức giận muốn chết. Hắn giơ tay liền bắt được Bắp, sau đó định ném đi.
Bắp hoảng sợ cứng đờ biến thành một cái roi thẳng tắp. Sau đó nó nhanh chóng quấn quanh cánh tay Mộ Dung Trường Tình, còn đáng thương hề hề dùng đầu cọ cọ tay Mộ Dung Trường Tình.
"Gâu, gâu..."
Bắp Rang cũng từ dưới giường chui ra, phe phẩy cái đuôi. Nó đem hai chân trước để ở bên cạnh gối đầu của Nghê Diệp Tâm, còn vươn lưỡi muốn liếm Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy, tức khắc liền bực. Hắn mới vừa uống xong dấm của nhiều người như vậy, giờ còn phải uống dấm của một con chó ngốc. Quả thực không chịu nổi.
Mộ Dung Trường Tình lập tức vung tay, Bắp ở cổ tay lập tức bị run lên một chút, nhưng không có bay ra ngoài phòng, mà lập tức đáp lên đầu Bắp Rang.
Bắp cùng Bắp Rang tức khắc xoay tròn, liền rời khỏi mép giường.
Nghê Diệp Tâm cũng không biết Bắp Rang trốn ở dưới giường, còn tưởng rằng nó không ở trong phòng. Nó đột nhiên từ dưới giường chui ra, thật đúng là làm người ta sợ muốn đứng tim.
Mộ Dung Trường Tình giải quyết xong cặp đôi rắn chó ngốc, sắc mặt vẫn không tốt lắm. Bởi vì hắn phát hiện, móng vuốt của Bắp Rang thật sự là quá bẩn. Đặc biệt vừa rồi Bắp Rang đã để lại hai cái dấu chân trước ở trên gối của Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm vừa nhấc đầu cũng liền phát hiện, tức khắc kêu lên.
"Bắp Rang... mau... mau ra bên ngoài chơi đi."
Bắp Rang không rõ nguyên do, bất quá vẫn thực ngoan, lập tức chạy ra bên ngoài đi chơi. Nhờ như vậy mới tránh khỏi vận mệnh bị làm thành món lẩu thịt cầy.
Mộ Dung Trường Tình thật sự là bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm Bắp Rang chạy ra ngoài, lạnh căm căm nói.
"Về sau không được cho nó lên giường."
"Đương nhiên, đương nhiên. Đại hiệp không phải sẽ ở nơi này sao? Một nữa giường của ta đương nhiên cho đại hiệp."
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên cảm thấy đối thoại này nghe thực quỷ dị.
"Được rồi, mau nghỉ ngơi đi. Sắc mặt ngươi rất khó coi, vẫn xanh như màu lá."
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nỗ lực muốn dịch thân thể hướng vào trong một chút.
"Đại hiệp đêm qua không ngủ phải không?"
Mộ Dung Trường Tình căn bản là không dám nhắm mắt.
"Không cần lo lắng cho ta. Dù mười ngày không ngủ ta cũng không có gì."
Nghê Diệp Tâm nhịn không được bật cười.
"Đại hiệp mau lên đây, có chút lạnh, chúng ta sưởi ấm cho nhau."
Khai Phong Phủ đích xác không bằng Phúc Thụy Lâu, bất quá mới vừa trải qua một hồi lăn lộn, kỳ thật Nghê Diệp Tâm cũng không lạnh.
Mộ Dung Trường Tình nằm xuống, đem người ôm vào trong ngực, nói.
"Nhắm mắt, mau ngủ, bằng không ta sẽ làm."
Nghê Diệp Tâm một chút cũng không sợ, đắc ý nói.
"Ta là người bệnh, đại hiệp sẽ không dám."
Mộ Dung Trường Tình trước kia đúng là không có gì không dám làm. Nhưng mà hiện tại hắn không biết làm sao phản bác. Hắn không phải không dám mà là luyến tiếc.
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát hôn lên trán Nghê Diệp Tâm một cái, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Mộ Dung Tạ an tĩnh trong chốc lát, đột nhiên nói.
"Ta muốn đi tìm Nghê Diệp Tâm."
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình tuy rằng vẫn luôn truy tìm và điều tra về tổ chức Xà Văn Đồ Đằng. Nhưng hiểu biết của họ về tổ chức Xà Văn Đồ Đằng lại không bằng Mộ Dung Tạ đã có thời gian dài ở trong tổ chức này.
"Ngươi không thể đi ra ngoài. Ta cho người đi phủ Khai Phong, tìm lý do đem Nghê Diệp Tâm tới đây."
Mộ Dung Tạ lắc đầu.
"Nghê Diệp Tâm cũng bị thương, Mộ Dung Trường Tình sẽ không cho hắn đi đến đây đâu."
"Ta tất nhiên có biện pháp."
Nghê Diệp Tâm ngủ một giấc, thời điểm tỉnh lại trời cũng sắp tối. Muốn ngồi dậy, bất quá eo bị thương không thể dùng lực, cử động vẫn có chút khó khăn.
Mộ Dung Trường Tình ngủ rồi, bất quá Nghê Diệp Tâm vừa động, hắn liền tỉnh lại.
"Thành thật chút đi, đừng nhúc nhích."
"Ta muốn uống nước."
"Nằm đi, ta đi lấy nước cho ngươi."
Có lẽ mặt trời đã xuống núi nên nhiệt độ cũng giảm, Mộ Dung Trường Tình rời giường, Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy thật lạnh.
Mộ Dung Trường Tình mới vừa bưng một ly nước ấm cho Nghê Diệp Tâm, liền nghe được có người gõ cửa.
"Nghê hộ vệ? Còn nghỉ ngơi sao?"
Nghe giọng của Tôn tiên sinh, Nghê Diệp Tâm nhanh chóng trả lời.
"Ta đã dậy."
Mộ Dung Trường Tình thực không vui, cũng không muốn đi mở cửa. Bất quá Nghê Diệp Tâm nhờ hắn đi, hắn cũng không thể không đi.
Tôn tiên sinh đứng ở bên ngoài, trong tay cầm một cái hộp, cửa mở liền đi vào.
Mộ Dung Trường Tình chỉ là mở cửa, một câu cũng không nói. Tôn tiên sinh cũng chỉ nhìn hắn một cái, sau đó liền đến mép giường.
"Tôn tiên sinh tìm ta có chuyện gì?"
Tôn tiên sinh đem hộp trong tay đặt ở mép giường, nói.
"Bao đại nhân vừa rồi tiến cung đã gặp được đại công tử Triệu Mục của Kính Vương phủ. Đại công tử nói cái hộp này là của Kính Vương muốn chuyển đến cho ngươi. Chuyện rất trọng đại, nên đã nhờ Bao đại nhân mang về."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền sửng sốt. Bao đại nhân đã thành nhân viên chuyển phát nhanh sao. Cũng không biết Triệu Nguyên Kính đưa tới cái gì mà thần thần bí bí như vậy.
"Để ta mở."
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm muốn mở hộp, lập tức lên tiếng.
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, liền đem hộp giao cho Mộ Dung Trường Tình.
Tôn tiên sinh cũng tò mò muốn biết trong hộp có cái gì, nhưng không có hỏi nhiều, giao hộp cho Nghê Diệp Tâm xong liền rời đi.
Mộ Dung Trường Tình sờ sờ hộp kiểm tra. Bên trong cũng không có ngăn ngầm hoặc là cơ quan, cũng không có khóa, chỉ cần tháo nút thắt là mở ra.
Bên trong là một cái mặt nạ.