Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 167 : Thân phận của Nghê hộ vệ
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
"Mặt nạ!"
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền từ giường nhảy xuống. Hô to một tiếng mặt nạ xong, liền ai nha hít hà, Nghê Diệp Tâm đau đến toát mồ hôi.
Mộ Dung Trường Tình đem mặt nạ cùng hộp ném sang một bên, đưa tay đỡ Nghê Diệp Tâm.
"Ngươi sao vậy? Để ta xem miệng vết thương."
"Không có việc gì, không có việc gì, thật sự không có việc gì. Mau, mau đem cái mặt nạ đưa cho ta xem một chút."
Cái này mặt nạ này, Nghê Diệp Tâm liếc mắt một cái liền nhận ra.
Chủ nhân mặt nạ này chính là người cứu ta đêm trước. Tuyệt đối không sai!
Nghê Diệp Tâm sốt ruột muốn xem mặt nạ, mà Mộ Dung Trường Tình lại không cho xem. Hắn muốn xem vết thương của Nghê Diệp Tâm trước.
Nghê Diệp Tâm sốt ruột cũng vô dụng, đành phải thành thật để Mộ Dung Trường Tình nhìn vết thương.
"Đại hiệp, không có việc gì mà. Ta không phải búp bê sứ."
Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình không tốt. Hắn hung hăng trợn mắt, sau đó đem bình thuốc ra.
"Đừng nói nữa, miệng vết thương bị nứt một chút, ta bôi thuốc cho ngươi một lần nữa."
"Hả?"
Nghê Diệp Tâm cũng trợn tròn mắt, dùng sức ngẩng đầu xem, bất quá vị trí này Nghê Diệp Tâm nhìn không tới.
"Bị nứt ra? Không phải chứ. Ta làm gì có sức cử động mạnh?"
Tuy rằng Nghê Diệp Tâm nói như vậy, nhưng miệng vết thương thật sự đã bị nứt ra, cũng chảy máu. Mộ Dung Trường Tình lại cẩn thận lau chùi, bôi thuốc cầm máu, sau đó băng bó lại.
"Vốn dĩ ta cũng không cảm thấy đau. Kết quả lại bị làm thành như vậy, ta đau đến ra một thân mồ hôi."
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, động tác trên tay cũng không ngừng.
"Ta đâu có sai phải không?"
Nghê Diệp Tâm nghiêm túc gật gật đầu.
"Được rồi, băng bó xong, mau đem cái mặt nạ đưa cho ta."
Mộ Dung Trường Tình lúc này mới không nhanh không chậm đem mặt nạ đưa cho Nghê Diệp Tâm.
"Quả nhiên là người kia."
Tuy rằng là ban đêm sắc trời thực tối, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn có ấn tượng sâu sắc với hoa văn trên mặt nạ, hơn nữa mặt nạ còn có vết máu, cùng một ít dấu tay.
Nghê Diệp Tâm nhíu mày nói.
"Kính Vương gia sao có cái mặt nạ này? Chẳng lẽ ngày đó người cứu ta là Kính Vương gia phái tới?"
Mộ Dung Trường Tình thực không vui nhìn cái mặt nạ nói.
"Mục đích của Triệu Nguyên Kính đưa cái mặt nạ tới chỉ có một, là muốn ngươi đi gặp hắn."
Nghê Diệp Tâm lập tức gật đầu.
"Đúng, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi......"
Lời nói còn chưa dứt, Mộ Dung Trường Tình đã đè Nghê Diệp Tâm lại.
"Đại hiệp.... đại hiệp, cẩn thận một chút.... vết thương."
"Hiện tại còn biết vết thương?"
Mộ Dung Trường Tình bất mãn nói.
Mộ Dung Tạ gật gật đầu.
"Là ta."
Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Tạ, rồi lại nhìn Triệu Nguyên Kính, đột nhiên nghĩ đến một điều.
Đúng là ta đoán không sai!
Mộ Dung Tạ không biết Nghê Diệp Tâm suy nghĩ cái gì, nhìn Nghê Diệp Tâm, nói.
"Có người muốn giết ngươi."
"Là ai?"
Ánh mắt Mộ Dung Tạ lại di chuyển đến Mộ Dung Trường Tình.
"Là sư phụ hắn."
"Cái gì?"
Nghê Diệp Tâm khó hiểu theo tầm mắt Mộ Dung Tạ nhìn Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình cũng sửng sốt, tựa hồ có chút nghe không hiểu Mộ Dung Tạ đang nói cái gì.
"Nghê Diệp Tâm, sau eo ngươi cũng có hình xăm màu đỏ phải hay không?"
"Ngươi không phải sớm biết rồi sao?"
Mộ Dung Tạ đúng là đã sớm biết. Bởi vì lúc trước hắn chính là người bắt cóc Nghê Diệp Tâm.
Lúc ấy Mộ Dung Tạ bắt Nghê Diệp Tâm là muốn thử một chút. Bản thân Nghê Diệp Tâm không chỉ là một hộ vệ phủ Khai Phong. Hắn là sát thủ của tổ chức kia cài vào triều đình, cũng là người thành công nhất.
Chỉ là sau một lần làm nhiệm vụ, Nghê Diệp Tâm bị trọng thương, nghe nói hắn đã chết. Nhưng có người lại nói hắn trở về phủ Khai Phong. Từ đó về sau, Nghê Diệp Tâm không còn qua lại với tổ chức. Có người nói hắn đã phản bội chủ nhân.
Nghê Diệp Tâm biết rất nhiều sự tình trong tổ chức. Lúc ấy khi Mộ Dung Tạ thu thập danh sách của tổ chức Xà Văn Đồ Đằng, Nghê Diệp Tâm là cái tên đầu tiên. Nhưng gần đây Nghê Diệp Tâm làm người ta nghi hoặc khó hiểu, Mộ Dung Tạ liền quyết định thử một chút.
"Nghê Diệp Tâm, ngươi biết quá nhiều, có người muốn diệt trừ ngươi."
Nghê Diệp Tâm cảm thấy có thể chủ nhân thân thể này trước kia biết rất nhiều chuyện. Nhưng bản thân mình hiện tại thật sự bị oan uổng.
Mộ Dung Trường Tình nhìn chằm chằm Mộ Dung Tạ, nói.
"Ngươi rốt cuộc có ý gì. Ngươi nói sư phụ ta muốn giết Nghê Diệp Tâm? Nhưng sư phụ ta đã......"
"Ông ta không có chết. Nếu không tin, ngươi có thể lập tức về trong giáo, đi vào cấm địa đào mộ phần lên nhìn xem. Bất quá đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, chỉ cần ngươi rời khỏi Khai Phong, ta cam đoan ngày hôm sau Nghê Diệp Tâm sẽ đầu mình hai nơi."
Nghê Diệp Tâm lập tức cảm giác được, Mộ Dung Trường Tình nắm chặt tay, cơ bắp trên người đều căng cứng.
Mộ Dung Trường Tình lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện. Tỷ như hắc y nhân đêm qua giao đấu cùng mình. Võ công người kia thật sự cao không lường được, hơn nữa hiểu rất rõ chiêu thức võ công của hắn. Hắn thế nhưng hoàn toàn bị khống chế. Đây là chuyện trước đây Mộ Dung Trường Tình chưa từng gặp qua.
Nếu người kia chính là sư phụ......
Hô hấp Mộ Dung Trường Tình trở nên thâm trầm, nhịn không được lẩm bẩm nói.
"Sao có thể là......"
Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Tạ, nói.
"Ngươi sao biết chuyện này?"
"Ta biết không chỉ chừng này, còn rất nhiều. Các ngươi còn nhớ lúc ấy ta đã nhắc nhở với các ngươi về trủy thủ xà văn không?"
Mộ Dung Trường Tình đã từng nhặt được một chủy thủ xà văn, cũng không biết là ai để lại, còn được bao bằng một tấm da cũ.
"Chủy thủ xà văn?"
Nghê Diệp Tâm đương nhiên nhớ rõ. Mộ Dung Trường Tình đã từng nói qua, sư phụ hắn cũng có một cái giống như đúc.
"Chủy thủ xà văn từ đầu tới đuôi cũng không được dùng, hữu dụng chính là tấm da kia."