Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 168 : Mộ Dung Chẩn

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


“Da?”



Nghê Diệp Tâm cả kinh, lập tức liền dùng hai tay không ngừng sờ soạng ngực Mộ Dung Trường Tình.



“Đại hiệp, đại hiệp, tấm da kia còn giữ không? Để ở đâu? Không phải ném đi rồi chứ?”



Mộ Dung Trường Tình bắt lấy bàn tay hạnh kiểm xấu đang sờ loạn.



“Đừng sờ loạn. Tất nhiên còn giữ.”



Tuy rằng tấm da cũ nát thoạt nhìn cũng không dùng được, lại còn có vết dơ, bất quá Mộ Dung Trường Tình không ném đi, vẫn luôn mang ở trên người.



Mộ Dung Trường Tình từ trong ngực đem chủy thủ ra, giao cho Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm lập tức tháo tấm da ra, cẩn thận cầm ở trong tay nhìn.



Nhìn tới nhìn lui nhìn không ra có cái gì kỳ quái, Nghê Diệp Tâm nói.



“Cái chủy thủ cùng tấm da này là ngươi lúc ấy để lại?”



Mộ Dung Tạ gật gật đầu, nói.



“Đây là đồ vật cuối cùng nghĩa phụ để lại cho ta. Ta vốn dĩ quyết định luôn mang ở trên người, nhưng bất đắc dĩ, bất đắc dĩ phải đi cầm. Cứ nghĩ vài ngày sau sẽ đến chuộc lại. Nhưng không ngờ tới trời xui đất khiến, bị người của hiệu cầm đồ Trường Sinh mang đi. Ta tốn không ít công sức mới đem chủy thủ tìm trở về. Chỉ là tìm trở về xong lại phát sầu……”



Nghê Diệp Tâm còn nhớ rõ hiệu cầm đồ Trường Sinh của Dương gia. Chưởng quầy đã từng nói với bọn họ là có một người trẻ tuổi mang đến cầm một chủy thủ Xà Văn, thì ra chính là Mộ Dung Tạ.



Lúc đó Mộ Dung Tạ vì muốn đến chỗ của sư phụ Mộ Dung Trường Tình dọ thám, nếu trên người mang theo thứ này thật sự dễ gây chú ý. Vì tránh phiền toái không cần thiết nên tạm thời gởi chủy thủ đi.



Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình từ lúc giữ chủy thủ cho tới nay chỉ chú ý Xà Văn Đồ Đằng, căn bản chưa từng chú ý tấm da bọc chủy thủ, không nghĩ tới Mộ Dung Ta nói tấm da có huyền cơ khác.



Nghê Diệp Tâm nói.



“Nhưng ta nhìn không ra tấm da này có cái gì kỳ lạ, rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?”



Mộ Dung Tạ không nhanh không chậm cười cười, nói.



“Kỳ thật ta cũng không biết.”



“Cái gì?”



Nghê Diệp Tâm tức khắc trừng lớn đôi mắt.



“Ngươi không biết?”



Có cảm giác bị gạt.



Mộ Dung Tạ gật gật đầu.



“Ta cũng không biết. Bất quá năm đó khi nghĩa phụ đem nó cho ta đã nói tấm da rất quan trọng, dặn dò ta ngàn vạn lần không thể đánh mất.”



“……”
Mộ Dung Tạ không trả lời.



“Ngươi một hơi nói nhiều như vậy, sắc mặt cũng trắng, ta nhìn mà đau lòng.”



Nghê Diệp Tâm cũng không chú ý bên kia đang ve vãn, chỉ nhìn Mộ Dung Trường Tình cau mày xuất thần.



“Đại hiệp? Đại hiệp? Không có việc gì chứ?”



Mộ Dung Trường Tình hoàn hồn, hô hấp có chút không ổn định, Nghê Diệp Tâm dựa vào trong lòng ngực hắn cảm giác thực rõ ràng.



“Không có việc gì.”



Nghê Diệp Tâm nhìn hắn liền biết không thể không có việc gì. Kỳ thật Mộ Dung Trường Tình là người thực dễ hiểu. Hắn không giỏi biểu đạt ý tưởng nội tâm, cũng luôn dùng gương mặt không biểu tình che giấu nội tâm.



Càng cố tình che giấu, kỳ thật càng dễ dàng bị tổn thương.



Nghê Diệp Tâm không thể tưởng tượng, nếu người thân bên cạnh kỳ thật vẫn luôn đối với mình ghi hận trong lòng thì có cảm giác gì. Nhìn Mộ Dung Trường Tình hiện tại Nghê Diệp Tâm biết trong lòng hắn không ổn.



Trong lòng Mộ Dung Trường Tình thực phức tạp, rối loạn, cảm giác cuộc sống hai mươi năm qua hình như rất đáng chê cười.



Hắn chưa thấy qua cha mẹ ruột. Tuy rằng rất nhiều người ta nói Mộ Dung Yên rất tốt, nhưng hắn vĩnh viễn không có cơ hội biết Mộ Dung Yên như thế nào. Mà sư phụ là người thân duy nhất lại là người có dã tâm khi đem hắn nuôi lớn.



Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cảm thấy, chính mình có phải có chút buồn cười hay không?



Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận duỗi tay ôm eo Mộ Dung Trường Tình, ở bên tai hắn thấp giọng nói.



“Đại hiệp, nếu muốn khóc thì ta cho mượn bả vai. Ta tuyệt đối sẽ không chê cười. Về sau có ta ở bên cạnh, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ luôn cần đại hiệp. Đại hiệp có thể làm con trùng theo đuôi ta.”



Mộ Dung Trường Tình đang có chút buồn bã thương tâm, nghe được lời nịnh hót của Nghê Diệp Tâm thì ngẩn ra. Hơn nữa càng nghe càng ngây người, trong lúc nhất thời có chút phát ngốc.



Vốn dĩ trong lòng vặn thành bánh quai chèo không thoải mái, hiện tại lại có chút dở khóc dở cười. Mộ Dung Trường Tình muốn duỗi tay sờ sờ mặt mình để xem mình rốt cuộc có biểu tình gì.



Mộ Dung Trường Tình duỗi tay đi véo chóp mũi Nghê Diệp Tâm.



“Ngươi đang nói lung tung gì đó. Rốt cuộc ai mới là trùng theo đuôi ai.”



Nghê Diệp Tâm cười hắc hắc.



“Ta là trùng theo đuôi. Ta là trùng theo đuôi. Đại hiệp cười đi, cười nào. Ta làm trùng theo đuôi, được chưa?”



Mộ Dung Tạ nghe được Nghê Diệp Tâm da mặt dày không biết xấu hổ nói chuyện thiếu chút nữa chết ngất. Hắn cùng Nghê đại nhân ở chung không tính nhiều, cho nên không hiểu biết về phương thức nói chuyện của Nghê đại nhân.



Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói.



“Ngươi đang dỗ trẻ nhỏ sao?”



Nghê Diệp Tâm chỉ cười không nói lời nào. Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt bất đắc dĩ, bất quá đã tốt hơn vừa rồi nhiều.