Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 16 : Cái xác bị đốt

Ngày đăng: 13:45 18/04/20


Trương bộ khoái lộ ra biểu tình khó hiểu.



"Nghê đại nhân có chỉ giáo gì?"



"Các ngươi lại đi hỏi thăm một lần nữa, hỏi xem có ai thấy một nữ tử đi một mình, nhất định sẽ có tin tức."



"Nữ tử? Ý của Nghê đại nhân là thư sinh kia đã giả trang thành nữ tử rồi mới chạy trốn?"



Nghê Diệp Tâm lắc đầu.



"Dĩ nhiên không phải, người mang theo tiền tài rời đi chính là vị tiểu thư kia. Nàng không cần phải giả trang thành nữ tử."



Lúc này Trương bộ khoái không nói gì nữa, hắn đã không thể nói ra lời. Chính là Trì Long lên tiếng.



"Nhưng mà Nghê đại nhân... Không phải tiểu thư kia đã chết rồi sao? Bị đốt thành tro ở trong lò sưởi mà."



"Bên trong lò sưởi có than tro hài cốt, nhưng không có người nào chứng minh được đó là tiểu thư giàu có kia. Huống chi, không đến một buổi tối, mà đem một người đốt chỉ còn lại tro tàn? Tốc độ cũng nhanh thật?"



"Vậy là..."



Trì Long xác định.



"Chuyện này là không thể."



"Ngoài ra, Trương bộ khoái nói lúc tìm thấy mặt nạ da người là bên cạnh lò sưởi mà tấm da người đó bị đốt cháy chỉ còn dư lại một phần. Ngươi không cảm thấy manh mối này vô cùng kém thông minh sao? Thư sinh tìm người làm một mặt nạ da người để giả trang thành tiểu thư. Sau đó giết chết tiểu thư, mang tấm mặt nạ da người giả trang thành tiểu thư thừa dịp nửa đêm rời đi. Sau đó quay về, mang tấm da người kia bỏ vào trong lò sưởi để đốt. Nhưng lại không hủy hết chứng cứ, đốt mà còn chừa lại một phần quan trọng nhất, nơi có vết sẹo lớn."



"Cho nên Nghê đại nhân cảm thấy, manh mối kia...."



Trương bộ khoái lên tiếng.



"Ta không tin vào sự trùng hợp, đặc biệt là những việc liên tiếp trùng hợp với nhau thì càng không phải thật. Phần mặt nạ da người đó là có người muốn để lại."



Trì Long xen vào.



"Nghê đại nhân, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, đầu thuộc hạ đã căn cứng rồi."



"Thư sinh quả thật đã rắp tâm hại người. Hắn tìm người làm một tấm mặt nạ da người giống gương mặt tiểu thư, chắc là do tham lam gia sản của tiểu thư, muốn giết chết tiểu thư chiếm làm của riêng. Nhưng mà kế hoạch của hắn lại không đủ cẩn thận."



Thật ra lúc đầu tiểu thư giàu có cũng không biết. Nhưng vào một ngày nọ, nàng phát hiện ra thư sinh lại cầm tiền của nàng để vào thanh lâu. Tiểu thư cũng phái người đi điều tra, sau khi điều tra thì mọi thứ lại càng rõ ràng, nàng phát hiện ra nhiều âm mưu khác của thư sinh.



Tiểu thư bởi vì khuôn mặt của mình nên vô cùng tự ti. Nàng vốn cho rằng thư sinh yêu nàng chân thành, đột nhiên lại biết tất cả đều là lời nói dối. Sự phẫn nộ khi bị lừa gạt cộng với sự tự ti vốn có, giống như hất một bát nước lạnh vào chảo dầu đang nóng, hậu quả là không thể cứu vãn.



"Nhưng mà ta lại cảm thấy, có lẽ thư sinh không chết vào buổi tối ngày hôm ấy, có lẽ hắn đã chết lâu rồi. Chỉ một buổi tối, giết người hủy thi diệt tích, lại không phải chuyên dễ dàng, nàng lại là một nữ tử không có sức lực lớn như vậy, phải cần rất nhiều thời gian."



Trì Long lộ ra vẻ mặt ngốc lăn.



"Nghê đại nhân, thuộc hạ càng nghe càng thấy mơ hồ. Nhưng mà vào buổi tối ngày hôm ấy cũng có nhiều người nghe được tiếng bọn họ cãi nhau, tại sao nói thư sinh đã chết được?"
"Ta nói với đại hiệp này, Bắp Rang thuộc loài chó rừng, đừng thấy bây giờ nó còn nhỏ, lớn lên nó rất hung ác!"



"À..."



Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay, ngước cằm lên, không nói lời nào.



Biểu tình Nghê Diệp Tâm vô cùng nghiêm túc.



"Mộ Dung đại hiệp có thể khinh bỉ ta, nhưng không thể khinh bỉ Bắp Rang của ta. Bắp Rang, ngươi nói xem có đúng không? Ngươi phải lớn thật nhanh, trở thành một con đại cẩu uy võ."



"Gâu... "



Tiểu Bắp Rang còn quá nhỏ, giọng hoàn toàn không có cảm giác uy võ, nghe qua rất ngoan.



"Xì... "



Nghê Diệp Tâm vừa mới dứt lời, Bắp đột nhiên ló đầu ra, suýt chút nữa đụng vào chóp mũi của Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm sợ hết hồn, lập tức lui về phía sau nửa bước, theo bản năng buông lỏng Bắp Rang ra một chút, đem chắn ngay trước mặt mình.



"Gâu... "



Bắp Rang sợ đến run rẩy, ngay cả Nghê Diệp Tâm cũng cảm nhận được. Sau đó không quá hai giây, Bắp Rang đang nằm trong tay Nghê Diệp Tâm đột nhiên...



Chạy...



" Bắp Rang! Bắp Rang?"



Chú chó con bị rắn hù dọa, nhảy dựng lên bỏ chạy. Nghê Diệp Tâm sững sờ. Sau đó bày ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đuổi theo.



Nhưng Bắp Rang chạy quá nhanh, Nghê Diệp Tâm không đuổi kịp, nhưng còn có bóng dáng chạy nhanh hơn cả Nghê Diệp Tâm, chính là Bắp.



Bắp phóng một cái, giống như có cánh mà bay, đuổi theo sau Bắp Rang, đuổi theo sát sao từng bước một, một màn "rắn đuổi chó" diễn ra, làm cho Bắp Rang nhảy nhót lung tung.



Nghê Diệp Tâm muốn đuổi theo Bắp Rang, kết quả cũng không dám đuổi theo nữa.



Nghê Diệp Tâm tức giận nói:



"Mộ Dung đại hiệp, mau gọi Bắp về đi, Bắp Rang nhà ta vẫn còn là trẻ con, Bắp lại đi bắt nạt người..... À không, lại đi bắt nạt chó."



Mộ Dung Trường Tình không ôm cánh tay nữa, đổi thành chắp tay ra sau lưng, cười nói:



"Muốn bắt nạt, đương nhiên phải thừa lúc vẫn còn nhỏ."



"........"