Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 17 : Cây trâm bị quỷ ám
Ngày đăng: 13:45 18/04/20
“A! Có rắn!”
Nghê Diệp Tâm đang do dự có nên đuổi theo cứu Bắp Rang hay không, bên ngoài sân bỗng nhiên truyền đến một tiếng la thất thanh. Ngay sau đó có thật nhiều tiểu nha hoàn kêu lên, hết người này đến người khác.
Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đến nói:
“Mộ Dung đại hiệp, mau kêu Bắp trở về, nó cắn người bây giờ.”
“Không cần lo lắng, ta không cho phép Bắp sẽ không tùy tiện cắn người.”
“Ai mà tin!”
Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không tin.
“ Lần đầu tiên nó gặp ta liền cắn lên cổ.”
Mộ Dung Trường Tình hơi giật khóe miệng, không hề có thành, ý cười nói:
“Ai kêu Nghê đại nhân quá không giống người thường.”
“……”
Đây chẳng lẽ là khen ngợi sao?
Bên ngoài gà bay chó sủa, bất quá rất mau yên tĩnh trở lại.
Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy Mộ Dung Dục đi đến. Hắn ôm Bắp Rang trong lòng ngực, trên vai là Bắp, còn có một đống tiểu nha hoàn nhút nhát sợ sệt đi theo ở phía sau.
Những tiểu nha hoàn này là đưa cơm cho bọn họ, trong tay đều bưng khay, cũng may không có bị ném xuống, bằng không còn cơm đâu để ăn.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Bắp Rang không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra.
Bộ dạng Bắp Rang thật đáng thương, cái mũi nhỏ cọ cọ, hai mắt tròn xoe ngập nước, nhìn thấy mà đau lòng, vừa thấy là biết bị Bắp ức hiếp rất thảm. Nghê Diệp Tâm chạy nhanh qua.
“Bắp Rang, không có việc gì đâu, có bị Bắp cắn hay không.”
“Bắp Rang?”
Mộ Dung Dục nhìn nhìn chú chó nhỏ trong tay.
“Đúng vậy, ta mới đặt tên cho nó.”
“Nghe thực đặc biệt.”
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên nói:
“Đúng rồi, đây là chó của quý phủ sao? Ta phát hiện ở góc sân.”
Mộ Dung Dục nhìn chú chó con cười, cười rộ lên bộ dáng lại càng ôn nhu. Tuy rằng cũng là một thân màu trắng, nhưng hoàn toàn không giống lãnh đạm ngạo mạn của Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Dục nói:
“Là Hướng Thâm ở bên ngoài nhặt về, trong viện còn có rất nhiều.”
Nghê Diệp Tâm đi qua hỏi:
“Phát sinh chuyện gì? Có người bị thương sao?”
Một tiểu nha hoàn nói:
“Là Mộ Dung công tử bị thương.”
“Cái gì? Sao lại thế?”
Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình không có đi ra, bất quá hắn tai tinh mắt sáng, lời nha hoàn nói một chữ hắn cũng không có nghe sai, lập tức liền đi ra.
“Mộ Dung công tử bị đâm ở cổ, vết thương chảy thật nhiều máu.”
Tiểu nha hoàn thoạt nhìn thực sốt ruột, quơ tay múa chân diễn tả miệng vết thương trên cổ Mộ Dung Dục, xem ra rất dữ tợn.
“Bị đâm sao?”
Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình liền lạnh xuống.
Tòa nhà này không quá lớn, buổi tối cũng an tĩnh, với võ công như Mộ Dung Trường Tình lại không phát hiện được thích khách. Hắn lại không có nghe được tiếng động nào bất thường, thật sự là……
Tiểu nha hoàn bị Mộ Dung Trường Tình làm hoảng sợ, nói lắp bắp.
“Không biết..... hẳn là không phải thích khách, là…… là quỷ.”
“Quỷ?”
Khóe miệng Nghê Diệp Tâm giật giật, hiển nhiên là không tin.
“Nói lung tung rối loạn, mang chúng ta đi xem Mộ Dung công tử.”
Tiểu nha hoàn chạy nhanh dẫn đường cho bọn họ đến phòng Mộ Dung Dục. Càng làm cho Nghê Diệp Tâm kinh ngạc chính là, Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm ở chung một gian phòng, mà nha hoàn gia đinh cũng đều bình thản, giống như không có gì không bình thường.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được bóp cổ tay, vì cái gì người khác tiến triển thuận lợi như vậy, mình lại nhiều khó khăn đến thế!
Bọn họ đi đến chủ viện, liền nhìn thấy mấy tiểu nha hoàn ở trong sân, đang châu đầu ghé tai.
Nghê Diệp Tâm võ công không bằng Mộ Dung Trường Tình, bất quá cũng có công phu tốt, dù không đến gần vẫn nghe được một ít.
Một tiểu nha hoàn nói:
“Công tử không có việc gì chứ?”
“Miệng vết thương chảy thật nhiều máu, sắc mặt đã trắng bệch, thực dọa người.”
“Thật là đáng sợ, có phải là quỷ trong trâm ngọc hay không?”
“Ai nói không phải, chính là cây trâm quỷ ám! Quá tà khí.”
“Ta trước đó vài ngày đã khuyên công tử, nhưng đó là cây trâm bảo bối của công tử, nên công tử không chịu vứt bỏ.”
“Đó là món quà thiếu gia cho công tử, công tử sao chịu bỏ.”