Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 170 : Mộ Dung tiểu cẩu

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Nghê Diệp Tâm nhướng mày.



"Ngươi là khích lệ ta sao? Lần sau trực tiếp khen ta thông minh thì được rồi, không cần quanh co lòng vòng."



Không đợi Mộ Dung Tạ lên tiếng, Mộ Dung Trường Tình đã ôm Nghê Diệp Tâm đi.



"Chúng ta đi."



Triệu Nguyên Kính gật gật đầu, Mộ Dung Trường Tình liền mang theo Nghê Diệp Tâm rời khỏi, cả cơ hội nói câu hẹn gặp lại cũng không có.



Nghê Diệp Tâm còn chưa có chọc ghẹo Mộ Dung Tạ đủ, cảm thấy rất là thất vọng.



"Đại hiệp, đi nhanh vậy."



Mộ Dung Trường Tình không nói lời nào.



Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm rời khỏi, Triệu Nguyên Kính liền nói.



"Tiểu Tạ, ta đỡ ngươi về giường nghỉ ngơi."



Mộ Dung Tạ vốn dĩ còn cười mói cùng Nghê Diệp Tâm, lúc này đã biến sắc, không có cười nữa, còn liếc xéo Triệu Nguyên Kính. Trở vào phòng trong dứt khoát nằm lên giường, tỏ vẻ như là buồn ngủ.



Triệu Nguyên Kính ngồi ở mép giường, duỗi tay sờ tóc của hắn.



"Làm sao vậy? Chẳng lẽ còn ghen?"



Mộ Dung Tạ trong lòng không thoải mái. Kỳ thật là hắn không có cảm giác an toàn. Hắn vẫn cảm thấy Triệu Nguyên Kính đối tốt với mình đều là bởi vì mình là con nuôi của Mộ Dung Yên. Mộ Dung Trường Tình chính là con ruột của Mộ Dung Yên, so ra thân thiết hơn con nuôi. Thái độ Triệu Nguyên Kính đối với Mộ Dung Trường Tình cũng thực tốt, làm trong lòng Mộ Dung Tạ không thoải mái.



Triệu Nguyên Kính nhìn liền biết Mộ Dung Tạ hờn dỗi, nhanh chóng dỗ dành.



"Ngoan, đừng suy nghĩ vớ vẩn. Nếu không tin ta, không bằng ngày khác chúng ta bái đường thành thân. Ta tự mình tiến cung cầu Hoàng Thượng tứ hôn. Ta sẽ cưới ngươi vào nhà được không?"



Mộ Dung Tạ đang hờn dỗi, nghe Triệu Nguyên Kính nói, liền ngây ngẩn cả người, trừng mắt không phản ứng, ngay sau đó nói.



"Nói hươu nói vượn cái gì chứ. Ngài chính là Vương gia, cưới nam thê sao được, không sợ Hoàng Thượng chém đầu à."



Nam phong ở Tống triều cũng không tính hiếm, nhưng người triều đình không khuyến khích nam thê. Trong nhà người có tiền có quyền nam thiếp cũng không hiếm thấy, nhưng phô trương bên ngoài không nhiều lắm.



Triệu Nguyên Kính ha hả cười nói.



"Ta hồ đồ một chút không biết có bao nhiêu người sẽ vui vẻ, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ đáp ứng ngay thôi."



"Ta muốn ngủ, không nghe ngài nói hươu nói vượn."



Triệu Nguyên Kính cũng lên giường ôm người vào trong ngực. Hắn bên tai hôn Mộ Dung Tạ hai cái.



"Ngoan, ta chỉ thích ngươi, mau ngủ đi."



Triệu Nguyên Kính nhẹ nhàng vỗ lưng Mộ Dung Tạ. Mộ Dung Tạ vốn dĩ bị thương, cũng phát tiết một lần, sau đó lại cùng Nghê Diệp Tâm nói rất nhiều, tinh thần có chút mệt mỏi.



Nhưng hiện tại Mộ Dung Tạ đột nhiên không muốn ngủ. Hắn mở to mắt, duỗi tay nhẹ nhàng để ở trên ngực Triệu Nguyên Kính.



"Làm sao vậy?"



Mộ Dung Tạ không nói chuyện, bất quá ngẩng đầu lên nhẹ nhàng cắn cằm Triệu Nguyên Kính một chút.



"Đứa nhỏ này, mau nhắm mắt ngủ."



"Vừa rồi...... ngài......"



Mộ Dung Tạ đã phát tiết một lần, bất quá Triệu Nguyên Kính chưa kịp thì hai người Nghê Diệp Tâm đã tới.



"Ngài...... Không muốn ta sao?"



Triệu Nguyên Kính rất là bất đắc dĩ, đem người ôm vào trong ngực, không cho hắn lộn xộn.




Thời gian không còn sớm, Nghê Diệp Tâm chán nản, chủ yếu là tâm lực suy yếu. Mơ mơ màng màng nghĩ chẳng lẽ mình vô vọng sao? Chuyện này không khoa học nha. Vậy về sau phải sống như thế nào.



Nghê Diệp Tâm không làm ầm ĩ, Mộ Dung Trường Tình ôm người nằm xuống.



Đêm qua Mộ Dung Trường Tình cũng không có chợp mắt, hôm nay lại bận rộn cả ngày. Mộ Dung Trường Tình cho rằng mình sẽ ngủ không yên. Hắn vừa mới biết rất nhiều bí mật từ miệng Mộ Dung Tạ, những bí mật đó đều làm hắn canh cánh trong lòng.



Nhưng nghe tiếng hít thở vững vàng của Nghê Diệp Tâm, tựa hồ rất có sức cuốn hút, Mộ Dung Trường Tình cũng thực mau liền ngủ.



Một đêm không mộng, khi Mộ Dung Trường Tình mở mắt trời đã sáng hẳn, hơn nữa Nghê Diệp Tâm tỉnh còn sớm hơn hắn.



Nghê Diệp Tâm trừng lớn hai mắt, đang dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm hắn.



Mộ Dung Trường Tình mới vừa tỉnh ngủ, giọng còn có chút khàn khàn trầm thấp.



"Nghĩ ý đồ xấu gì đó?"



Nghê Diệp Tâm hừ một tiếng, không nói nữa.



"Còn giận sao? Ai kêu ngươi quấy rối. Ta chỉ cho ngươi chút trừng phạt mà thôi."



Nghê Diệp Tâm sờ sờ miệng mình, khóe miệng có chút đau, khẳng định là rách ra rồi, lại trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình.



Mộ Dung Trường Tình cười nói:



"Để ta nhìn xem, muốn bôi thuốc không?"



Nghê Diệp Tâm lập tức đánh bay tay đưa tới.



"Cầm thú."



Mộ Dung Trường Tình lại cười, thấp giọng nói:



"Đừng nóng giận, cùng lắm thì lần sau ta cũng dùng miệng giúp ngươi."



Nghê Diệp Tâm nghe được sửng sốt, kinh ngạc đến ngây người nhìn Mộ Dung Trường Tình.



"Cái... Cái....gì? Vừa rồi đại hiệp nói cái gì?"



"Không nghe được thì thôi."



Mộ Dung Trường Tình nói xong liền thong thả ung dung muốn đứng dậy. Nghê Diệp Tâm lập tức kéo hắn, nói.



"Mộ Dung tiểu cẩu, ta nghe được rồi, đừng nghĩ sẽ đổi ý."



Mộ Dung Trường Tình lập tức sờ gáy Nghê Diệp Tâm.



"Ngươi nói ai là tiểu cẩu?"



Nghê Diệp Tâm nắm tay áo Mộ Dung Trường Tình lập tức hô.



"Eo đau, vết thương đau, ta bị đau, miệng vết thương khẳng định bị nứt ra rồi."



"......"



Hiển nhiên Nghê Diệp Tâm đang chơi xấu. Mộ Dung Trường Tình nhéo gáy, Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu lộn xộn, Mộ Dung Trường Tình sợ mình làm vết thương vỡ ra, đành phải buông tay.



"Thành thật chut đi."



Nghê Diệp Tâm nâng nâng cằm, cảm thấy tuy rằng đêm qua mình thua, nhưng hiện tại vẫn phải đòi lại một chút.



Nghê Diệp Tâm nghĩ đến Mộ Dung Trường Tình đáp ứng lần sau dùng miệng giúp mình, tức khắc hưng phấn như được tiêm máu gà, vui vẻ khóe miệng kéo đến mang tai.



Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm ngây ngô cười không ngừng, nhịn không được thở dài, sau đó đứng lên đi thay quần áo.