Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 203 : Mộ Dung phu nhân

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


Cô nương mặc quần áo màu tím thấy Mộ Dung Trường Tình chẳng những không để ý tới bọn họ, ngược lại cùng “cô nương giả nam trang” liếc mắt đưa tình. Kia đúng là mắt đi mày lại, một đôi tình chàng ý thiếp.



Nàng càng nhìn càng tức giận, lại cười lạnh nói:



“Hừ, năm nay hồ ly đều cái đức hạnh này, thật không biết là lấy cái gì mê hoặc người.”



Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị tức chết, tức giận đến tay run lên, nói:



“Ngươi nói gì?”



Nói xong, Nghê Diệp Tâm liền cảm giác được tay Mộ Dung Trường Tình chụp lên mu bàn tay mình. Hắn vỗ vỗ trên mu bàn tay Nghê Diệp Tâm, như là trấn an nói:



“Đừng nóng giận.”



Nghê Diệp Tâm vừa định nói sao có thể không tức giận. Mộ Dung Trường Tình hiện tại sao tốt tính quá vậy.



Kết quả lời chưa ra khỏi miệng, liền nghe được cô nương áo tím hét to một tiếng.



“A”



Cả người nàng trực tiếp bay đi, va chạm làm một cái bàn rắn chắc sụp đổ.



“Khách quan... khách quan……”



Tiểu nhị nghe được động tĩnh vội vàng chạy đến muốn khuyên can. Bất quá hắn mới vừa chạy đến một nửa, đột nhiên liền có một thỏi vàng từ trên trời rơi xuống người hắn. Là Mộ Dung Trường Tình ném qua.



Tiểu nhị nhận được một thỏi vàng, tức khắc dùng đôi tay giữ chặt vàng, không nói, vội vàng liền chạy đi, xem ra không nghĩ đi khuyên can nữa.



Nghê Diệp Tâm cũng trợn tròn mắt. Mộ Dung Trường Tình ra tay cũng không phải là đùa giỡn. Những người kia căn bản không phản ứng kịp, mà cô nương thì không đứng lên nổi.



Nghê Diệp Tâm kéo tay Mộ Dung Trường Tình, sợ hắn lại đánh sẽ xảy ra án mạng.



“Đừng.... đừng đánh.... nữ nhân không nên đánh”



Mộ Dung Trường Tình kỳ quái nhìn lại, nói:



“Nàng ta vô lễ, ta quản nàng ta là người nào.”



Nghê Diệp Tâm một trận bất đắc dĩ. Ý thức nam nữ bình đẳng của Mộ Dung đại hiệp quá thô bạo, Nghê Diệp Tâm thật là không lời nào để nói.



Những người kia chạy nhanh đến đem cô nương áo tím đỡ lên.



“Sư muội, sư muội không có việc gì chứ? Các ngươi dám ra tay đánh người, các ngươi biết chúng ta là người nào không?”



Nghê Diệp Tâm không đi lại trên giang hồ cho nên đương nhiên không biết.



Mộ Dung Trường Tình chỉ là cười lạnh một tiếng, nói:



“Bất quá chỉ là đám vô danh tiểu bối mà thôi.”



Nghê Diệp Tâm thật đúng là sợ Mộ Dung Trường Tình sẽ đi diệt môn của người ta. Bọn họ mới vừa bước chân vào giang hồ, lập tức liền phải máu nhuộm giang hồ. Hình ảnh quá kinh hãi cũng không dám nghĩ.



Nghê Diệp Tâm nhanh chóng ngăn Mộ Dung Trường Tình lại.



“Đại hiệp, chúng ta vẫn là về phòng ăn cơm đi, nhìn bọn họ cũng ăn không ngon.”



Mộ Dung Trường Tình đáp ứng, gật gật đầu.



Những người kia tức giận muốn tiến lên chặng đường bọn họ, bất quá lại bị một người ngăn cản.



“Đừng đi, việc này là sư muội không đúng trước. Nếu để sư phụ biết……”



“Đại sư huynh…… sao lại như vậy chứ?”



Một người không thoải mái nói.



“Huống hồ dù tất chúng ta cùng hợp lực, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của công tử kia.”



“Cái gì?”



Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi về phòng, còn nghe phía sau lưng hô to gọi nhỏ, sau đó liền im bặt, lặng ngắt như tờ.



Không biết vì cái gì, Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên có cảm giác cổ đau đau.



Rất mau tiểu nhị đã đem đồ ăn đưa đến phòng, sau đó còn mang vào hai cái thùng tắm.



Hai người ăn xong rồi, chuẩn bị đi tắm rửa. Mộ Dung Trường Tình quay người lại, liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên mép giường, trong tay cầm gương đồng, đang ở tỉ mỉ quan sát gương mặt mình.



Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:



“Bộ cái mũi của ngươi dài hơn một chút sao?”



Nghê Diệp Tâm trợn mắt, nói:




“Phu nhân đừng có gấp, một lát liền đem ngươi buông xuống.”



Hắn nói liền bước đi tới mép giường, trực tiếp đem Nghê Diệp Tâm ném lên giường.



Nghê Diệp Tâm “ui da” một tiếng, lập tức lại bị Mộ Dung Trường Tình đè ở dưới thân, căn bản chạy không được.



Nghê Diệp Tâm lập tức nói:



“Đại hiệp, anh hùng, trên mặt đất còn có nước chưa lau, buông ta ra đi.”



Mộ Dung Trường Tình không vui nói:



“Đã kêu ngươi đừng đi.”



“Vừa rồi cũng không phải là nói như vậy, ai kêu ta đi tìm tiểu nhị.”



“Không nhớ rõ.”



Mộ Dung Trường Tình bình tĩnh nói.



“……”



Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ không tính toán hôm nay lăn lộn Nghê Diệp Tâm. Chủ yếu không phải bởi vì ngày mai lên đường, mà là hôm nay Mộ Dung đại hiệp có chút mệt mỏi.



Bất quá hiện tại Mộ Dung đại hiệp đã không còn mệt. Hắn đột nhiên liền thay đổi chủ ý, quyết định phải làm Nghê Diệp Tâm đến kêu cha gọi mẹ xin tha.



Nghê Diệp Tâm giãy giụa không có kết quả, nói:



“Nói chuyện không giữ lời gì hết.”



Mộ Dung Trường Tình cười nói:



“Ngươi ngay trước mặt ta, cùng nam nhân khác câu kết làm bậy, ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi như thế nào?”



“Cái gì câu kết làm bậy? Người gì nói không giữ lời!”



Mộ Dung Trường Tình cắn thùy tai Nghê Diệp Tâm một ngụm, đè thấp giọng nói:



“Phu nhân yên tâm, chuyện ta đã làm cũng sẽ chịu trách nhiệm.”



Nghê Diệp Tâm có điểm muốn khóc, cảm thấy chính mình quá xui xẻo. Sau đó Nghê Diệp Tâm liền thật sự khóc, đương nhiên là bị Mộ Dung Trường Tình làm cho khóc. Tuyệt đối là nước mắt sinh lý, Nghê Diệp Tâm cảm thấy là cái dạng này.



Chỗ này cách âm khẳng định không tốt, cho nên Nghê Diệp Tâm cũng không dám kêu. Bị khoái cảm làm cho thân thể run lên, thật sự đáng thương. Đôi mắt cũng sưng, cuối cùng đáng thương hề hề ở trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình ngủ.



Mộ Dung Trường Tình lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, rửa sạch cho cả hai xong, ôm Nghê Diệp Tâm liền ngủ.



Ngày hôm sau, Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng mở mắt. Kết quả liền thấy được thời tiết sáng sủa, không hề là trời đầy mây, cũng không hề có tuyết rơi. Vạn dặm không mây, thái dương còn chói chang.



Nghê Diệp Tâm xoa xoa đôi mắt, nói:



“Chúng ta ở nơi nào?”



Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:



“Ở trên đường.”



Nghê Diệp Tâm cúi đầu vừa thấy quả nhiên là ở trên ngựa. Thì ra ở thời điểm Nghê Diệp Tâm còn chưa tỉnh ngủ, Mộ Dung Trường Tình liền mang theo người rời khỏi khách điếm, bắt đầu lên đường.



Nghê Diệp Tâm thật sự là quá mệt nhọc, cảm giác chính mình căn bản không ngủ bao lâu.



Mộ Dung Trường Tình tinh thần đặc biệt tốt, nói:



“Hôm nay thời tiết thực tốt, buổi sáng ta nhìn thấy mặt trời mọc. Bất quá ngươi ngủ quá ngon, ta không có kêu ngươi dậy.”



Mặt trời mọc……?



Nghê Diệp Tâm cảm thấy khi mình được buông tha là thời điểm sắp sáng. Thật không biết Mộ Dung đại hiệp là khi nào bắt đầu mang theo mình lên đường, căn bản hắn không có ngủ, nên mới nhìn thấy mặt trời mọc sao?



Nghê Diệp Tâm "cảm kích" nói:



“Thật cảm ơn không kêu ta xem mặt trời mọc.”



“Không cần cảm tạ.”



Nghê Diệp Tâm trợn mắt, cảm thấy chính mình gần đây đặc biệt thích trợn trắng mắt, bất quá đều là bị Mộ Dung Trường Tình bức!



Mộ Dung Trường Tình tìm vội vàng lên đường, là vì không nghĩ tái ngộ đám người kia. Mộ Dung đại hiệp thực không thích đám người kia, đặc biệt là cái vị đại sư huynh.



Bọn họ trời chưa sáng liền rời giường, đám người kia đương nhiên đuổi không kịp hành trình của bọn họ, bị bỏ rất xa ở phía sau.



Mấy ngày sau trên đường thực bình yên. Ít nhất không ai kêu Nghê Diệp Tâm là cô nương, càng không ai kêu là phu nhân.