Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 202 : Hiểu lầm
Ngày đăng: 13:48 18/04/20
Tuy rằng Hạ Hướng Thâm võ công không bằng Mộ Dung Trường Tình, nhưng cũng xem như cao thủ số một số hai trên giang hồ. Ở thời điểm Mộ Dung Trường Tình không hề phòng bị mà hắn đánh lén, tuyệt đối cũng là có thể đả thương Mộ Dung Trường Tình.
Đương nhiên Hạ Hướng Thâm sẽ không làm chuyện dơ bẩn như vậy. Nghê Diệp Tâm nghĩ nếu Hạ Hướng Thâm có thể dạy mình mấy tuyệt chiêu, thừa dịp đại hiệp không phòng bị có thể chế trụ đại hiệp, vậy thì thật là hoàn mỹ.
Nghê Diệp Tâm ban ngày ban mặt đã bắt đầu có mộng tưởng hão huyền, thiếu chút nữa chảy cả nước dãi. Đối với chuyện đi tìm Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục, Nghê Diệp Tâm tràn ngập khát khao tốt đẹp, hận không thể lập tức lên đường.
Nghê Diệp Tâm đem tất cả hồ sơ bàn giao cho Triệu Nguyên Kính xong, lập tức liền thu dọn hành trang chuẩn bị cùng Mộ Dung Trường Tình lên đường.
Kỳ thật cũng không có gì để gói ghém, chủ yếu là quần áo. Đại hiệp có thói ở sạch, mỗi ngày hận không thể đổi vài lần quần áo, còn đều là màu trắng. Nghê Diệp Tâm xếp vài món quần áo, để vào tay nải, đặt ở bên cạnh gối, chuẩn bị sáng sớm ngày mai xuất phát.
Sáng sớm hôm sau, Nghê Diệp Tâm bởi vì buổi tối quá kích động nên ngủ trễ, cho nên căn bản không dậy sớm.
Mộ Dung Trường Tình thực bất đắc dĩ, đem người từ trong chăn đào ra, sau đó cũng không cho thay quần áo, trực tiếp dùng áo choàng bọc lại kín mít, sau đó ôm đi.
May mắn Mộ Dung đại hiệp không có quên lấy tay nải Nghê Diệp Tâm đã chuẩn bị sẵn.
Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm lên ngựa, liền khởi hành rời khỏi Khai Phong.
Nghê Diệp Tâm ngủ rất say căn bản không biết bọn họ đã lên đường, trong mộng chỉ cảm thấy lắc qua lắc lại.
Chờ Nghê Diệp Tâm bị ánh nắng chiếu đến chói mắt mới tỉnh, lúc này đã gần giữa trưa. Vừa mở mắt liền ngốc, đây là vùng hoang vu ngoại thành, căn bản không quen biết.
Mộ Dung Trường Tình cúi đầu nhìn xuống, nhàn nhạt nói:
"Tỉnh rồi?"
Nghê Diệp Tâm trừng lớn đôi mắt, thiếu chút nữa nhảy dựng, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình đè lại.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Đây là nơi nào?"
"Trên đường đi."
Mộ Dung Trường Tình lời ít mà ý nhiều, lại bổ sung nói:
"Ngươi tốt nhất dựa sát vào."
"Vì cái gì?"
Nghê Diệp Tâm hỏi xong liền cúi đầu, lúc này đã rõ là vì cái gì.
Nghê Diệp Tâm chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, màu trắng, hơn nữa không chỉnh tề. Cổ áo mở rộng, hận không thể lộ ra cả bộ ngực. Nhưng lại không thấy lạnh là bởi vì có một cái áo bông rất dày rất lớn ở bên ngoài, bao bọc kín mít chỉ có thể lộ ra cái mặt.
Nghê Diệp Tâm tức khắc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:
"Sao...... Sao không thay quần áo cho ta?"
"Phiền toái."
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.
"......"
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói:
"Vậy thì đánh thức ta."
Mộ Dung Trường Tình lại nhàn nhạt nói:
"Có kêu, nhưng không tỉnh."
Nghê Diệp Tâm hiện tại chỉ muốn sớm thay quần áo chỉnh tề, nhưng thực không vừa khéo, nơi này tuy là vùng hoang vu thế nhưng có người đi ngang qua, hơn nữa tốc độ cưỡi ngựa không chậm hơn bọn họ.
Mặt Nghê Diệp Tâm tức khắc thành màu gan heo, xấu hổ muốn chết, cả đầu cũng không dám lộ ra, sợ bị người ta nhìn thấy.
Có đoàn người từ phía sau đuổi tới, số người không ít, thoạt nhìn như là người giang hồ, đều đeo vũ khí, có cả nam lẫn nữ.
Bọn họ chạy ngang qua, vốn dĩ tốc độ cưỡi ngựa rất nhanh sẽ vượt qua Mộ Dung Trường Tình. Nhưng đột nhiên có hai cô nương thấy được Mộ Dung Trường Tình, tựa hồ là bị khuôn mặt Mộ Dung Trường Tình hấp dẫn, nên thả cho ngựa chậm bước chân.
Một cô nương vui cười nói:
"Sư huynh, ta có chút mệt mỏi, không bằng...... chúng ta đi chậm một chút."
Nghê Diệp Tâm rụt cổ tránh ở trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình, cầu mong bọn họ đi nhanh qua, sẽ có thể thay quần áo.
Kết quả người ta không đi rồi!
Vị sư huynh kia tựa hồ không hiểu ý cô nương nhưng vẫn đáp ứng. Một đám người thả chậm tốc độ.
Nghê Diệp Tâm xấu hổ muốn túm Mộ Dung Trường Tình xoay người đi, bất quá tiểu nhị lớn giọng nói:
"Khách quan mời ngồi nơi này."
Tiểu nhị vừa nói, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn về phía Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.
Những người đó trên mặt có biểu tình quái dị, có mấy cô nương da mặt mỏng đã đỏ mặt, không dám lại nhìn bọn họ.
Mộ Dung Trường Tình thật không để ý, làm theo ý mình, lôi kéo Nghê Diệp Tâm đi đến ngồi xuống, sau đó nói:
"Muốn ăn cái gì?"
Nghê Diệp Tâm xấu hổ gọi lung tung, kêu một đống lớn món mình thích ăn. Dù sao Mộ Dung đại hiệp có thể mua ngọc thế đắt giá như vậy thì tuyệt đối là không thiếu tiền.
Tiểu nhị liên tiếp đáp ứng, sau đó chạy nhanh đi đến nhà bếp phân phó.
Tiểu nhị vừa đi, liền có người đi tới. Là hai tiểu cô nương. Một cô nương mặc quần áo màu đỏ thoạt nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Một cô nương mặc quần áo màu hồng nhạt nhỏ hơn một chút, thoạt nhìn cũng chỉ là mười bốn mười lăm tuổi.
Cô nương mặc quần áo màu hồng nhạt lôi kéo cô nương mặc quần áo màu đỏ đi tới, tươi cười nói:
"Chào công tử, nơi này đều ngồi đầy, chúng ta có thể ngồi cùng bàn được không?"
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa phun hớp nước trà vừa uống ra.
Phương thức tiếp cận này còn mặt dày hơn cả ta nha!
Tuy rằng mấy cái bàn đều có người ngồi, nhưng tất cả đều là người cùng nhóm. Với lại có bàn ngồi ba người, có bàn ngồi hai người vẫn còn ghế trống. Hai cô nương kia rõ ràng vừa từ một bàn đứng lên đi tới, sao lại nói không chỗ ngồi?
Hai cô nương liên tiếp đánh giá Mộ Dung Trường Tình, gương mặt cũng đỏ, cho thấy rất là ái mộ. Nghê Diệp Tâm cảm thấy dù cho là người mù phỏng chừng cũng có thể cảm giác được.
Nghê Diệp Tâm rất khó chịu, ở dưới bàn đá đá chân Mộ Dung Trường Tình, nghĩ thầm ban thưởng cho quần áo sạch sẽ kia một hai cái dấu chân.
Mộ Dung Trường Tình cũng không có ngước mặt nhìn, chỉ rót trà cho Nghê Diệp Tâm, nói:
"Không có tiện."
Hai cô nương không nghĩ tới bị mất mặt như vậy, tức khắc xấu hổ, trên mặt càng đỏ. Họ đứng ở nơi đó, cảm thấy đi cũng không được không đi cũng không được.
"Rầm"
Đột nhiên một cô nương mặc quần áo màu tím trừng mắt đi qua.
Cô nương mặc quần áo màu tím kéo cô nương kia, nói:
"Tiểu sư muội, đi thôi."
Cô nương mặc quần áo màu hồng vừa rồi là xấu hổ, hiện tại là ủy khuất. Bị sư tỷ nói, nàng liền khóc, hai mắt đầy lệ.
Cô nương mặc quần áo màu tím càng tức giận, nói:
"Tiểu sư muội, các ngươi để ý đến bọn họ làm cái gì? Một đôi cẩu nam nữ mà thôi, ở chốn rừng núi hoang vắng liền phóng đãng như thế, hiển nhiên đều không phải người tốt."
"Đại sư tỷ......"
Nghê Diệp Tâm uống ngụm trà thứ hai, thiếu chút nữa cũng phun ra.
Cái gì mà cẩu nam nữ. Thật là gặp quỷ mà. Nói vậy bọn họ là từ rừng núi hoang vắng hiểu lầm tới nơi này rồi!
Nghê Diệp Tâm lập tức không chịu đựng nổi, nói:
"Ngươi nói ai cẩu nam nữ?"
Cô nương mặc quần áo màu tím thoạt nhìn tương đối đanh đá, cười lạnh một tiếng, nói:
"Tất nhiên là nói các ngươi, hừ hừ."
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, nhưng thật ra cũng không có tức giận, mà là giơ tay, nắm cằm đem mặt Nghê Diệp Tâm chuyển hướng về phía mình, lộ ra một bộ dạng đánh giá.
Nghê Diệp Tâm liền biết Mộ Dung Trường Tình muốn đùa giỡn mình, hung hăng đánh bay tay hắn, nói:
"Đều tại đại hiệp!"
Bởi vì sự tình lúc trước, hiển nhiên những người đó xem Nghê Diệp Tâm là nữ giả nam.
Nghê Diệp Tâm liền buồn bực.
Ta cao lớn anh tuấn uy võ như vậy sao bị xem là nữ giả nam chứ? Ta mà thay đổi trang phục của nữ tử tuyệt đối sẽ hù chết các người, căn bản không thể nhìn!