Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 213 : Người đẩy Yến Bách Lý xuống vực
Ngày đăng: 13:48 18/04/20
Mộ Dung Trường Tình cứ như vậy nhảy xuống, Nghê Diệp Tâm đương nhiên không cho phép, một hai bắt phải xuống núi lấy dây thừng. Nhưng phía dưới quá sâu, làm gì có sợi dây thừng nào dài như vậy, nên chỉ có thể đem nhiều sợi dây thừng nối lại. Tuy làm thế này cũng không phải quá an toàn, nhưng Nghê Diệp Tâm cảm thấy so với không dùng dây thì an toàn hơn nhiều.
Nghê Diệp Tâm muốn Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm ở trên này chờ, còn mình cùng Mộ Dung Trường Tình xuống núi. Mộ Dung Trường Tình võ công cao nhất ở trong mấy người, xuống núi sẽ mau hơn.
Bọn họ trở lại sơn trang, đúng lúc gặp Bình Lục dẫn người đi ra ngoài tìm kiếm Yến Bách Lý. Nghê Diệp Tâm muốn Bình Lục hỗ trợ tìm dây thừng.
Bình Lục vừa nghe Yến Bách Lý có khả năng rơi xuống vực, tức khắc bị dọa trái tim sắp ngừng đập. Nếu thật sự như vậy tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.
Bình Lục để những người khác rời sơn trang tiếp tục tìm người, còn hắn mang theo Nghê Diệp Tâm đi tìm dây thừng, thực mau liền tìm tới một đống lớn dây thừng. Sau đó ba người lại đi lên trên núi.
Đến lúc này đã qua một thời gian không ngắn. Bởi vì tìm dây thừng còn kinh động Tam sư bá, Thất sư thúc cùng Bát sư thúc của Hạ Hướng Thâm.
Ba người kia nghe nói việc này hiển nhiên cũng không để bụng. Chỉ một tiểu tặc mà thôi, dù thật sự rơi xuống vực chết cũng không có gì đáng tiếc.
Tam sư bá nghe xong thì bỏ ngoài tai, sau đó đi làm việc của mình.
Thất sư thúc nói:
"Hiền chất cũng từng bị phạt ở chỗ đó. Nhưng hiện tại đã là Võ Lâm Minh Chủ, mà làm việc còn bậy bạ như vậy. Cũng không sợ vì chuyện này xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Vô Danh Sơn Trang chúng ta cũng thật sự không có biện pháp giải thích với võ lâm."
Hai vị Võ Lâm Minh Chủ trước đây đều ở Vô Danh Sơn Trang, đều đột nhiên chết. Sự tình vốn dĩ đã bị đồn thổi trên võ lâm. Nếu Hạ Hướng Thâm đột nhiên lại có cái gì xấu xảy ra, Vô Danh Sơn Trang cũng không có biện pháp tồn tại ở võ lâm.
Bát sư thúc liền nói:
"Chúng ta cũng lên núi đi, cần phải nói với Hạ Hướng Thâm, hắn không thể hồ nháo."
Nghê Diệp Tâm cũng mặc kệ mấy người đó. Bọn họ phải vội vã đi tìm Yến Bách Lý.
Thất sư thúc cùng Bát sư thúc muốn theo chân bọn họ cùng nhau lên núi. Nhưng hai người đều nhiều tuổi, võ công đại không bằng trước, khinh công cũng theo không kịp Bình Lục, đừng nói đuổi kịp Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm được ôm Mộ Dung Trường Tình lên núi, để không chậm trễ thời gian.
Bọn họ là cùng nhau xuất phát, bất quá chỉ là chớp mắt Mộ Dung Trường Tình đã mang Nghê Diệp Tâm và dây thừng đi mất dạng. Mà Bình Lục vì lo lắng cho Yến Bách Lý, cũng liền bỏ rơi Thất sư thúc cùng Bát sư thúc.
Hai vị kia đại kinh thất sắc. Bọn họ cũng không biết thân phận Mộ Dung Trường Tình, chỉ là không nghĩ tới đột nhiên có một nhân vật võ công lợi hại như thế vào ở Vô Danh Sơn Trang.
Hơn nữa Mộ Dung Trường Tình tuổi còn trẻ, quả thực là hậu sinh khả uý, không thể không khiến bọn họ sợ hãi.
Thất sư thúc cùng Bát sư thúc đều có tuổi, tuy rằng dã tâm bừng bừng, nhưng võ công cũng không bằng trước kia, căn bản vô pháp tranh đoạt vị trí Võ Lâm Minh Chủ. Nhưng bọn họ đều chưa từ bỏ ý định, bằng không cũng sẽ không tranh đoạt đem con cháu gả cho Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình trở lại. Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục đã ở nơi đó chờ có chút không kiên nhẫn.
Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm buông xuống, nói:
"Hạ Hướng Thâm, ngươi kéo dây thừng, ta đi xuống."
Nghê Diệp Tâm tuy rằng còn thực lo lắng, bất quá không nói cái gì, chạy nhanh lại đem một đầu dây thừng cột ở bên hông Mộ Dung Trường Tình, nói:
"Cẩn thận một chút, đừng có gấp, biết không?"
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
"Yên tâm đi, không có nguy hiểm như ngươi tưởng đâu."
Nghê Diệp Tâm trợn mắt. Mộ Dung Trường Tình cột chắc dây thừng, liền hôn một cái trên trán Nghê Diệp Tâm. Sau đó cũng không đợi Nghê Diệp Tâm phản ứng, hắn đột nhiên nhảy xuống, lập tức liền biến mất khỏi cột đá.
Nghê Diệp Tâm sợ tới mức hít một hơi. Dây thừng trong tay Hạ Hướng Thâm lập tức phát ra âm thanh "Vèo vèo vèo". Một đống lớn dây thừng cứ như vậy trong giây lát liền bị rút bớt.
Nghê Diệp Tâm sợ tới mức cũng chạy nhanh đi bắt dây thừng. Trong lòng Nghê Diệp Tâm cảm thấy, Mộ Dung Trường Tình quả thực giống như là nhảy vực, thời điểm nhảy xuống sao không thể từ tốn, lại khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Nghê Diệp Tâm thở phì phò, bởi vì thiếu dưỡng khí ánh mắt có điểm mê mang. Mộ Dung Trường Tình buông người ra, lại đem khuỷu tay tới trước mặt Nghê Diệp Tâm, tiến đến bên môi cọ đi cọ lại hai cái.
Nghê Diệp Tâm trợn trắng, nói:
"Cái hành động này đúng là quá đáng."
Mộ Dung Trường Tình chỉ là cười, không nói chuyện. Nghê Diệp Tâm nhìn hắn chấp nhất như vậy, rốt cuộc cũng chịu thua, vươn lưỡi liếm láp vết thương.
Mộ Dung Trường Tình cảm giác được đầu lưỡi trơn nóng của Nghê Diệp Tâm lướt qua miệng vết thương, có hơi đau nhưng cũng không làm người ta khó chịu, ngược lại làm hắn thực hưng phấn.
Mộ Dung Trường Tình hô hấp cũng thô nặng, cánh tay ôm Nghê Diệp Tâm sức lực cũng tăng lớn. Hắn đột nhiên nói:
"Ta vừa nhớ đến, ta còn có nơi khác cũng bị thương."
Nghê Diệp Tâm trừng hắn, vừa thấy là biết Mộ Dung Trường Tình đang nói dối, cũng không có một chút thành ý.
Mộ Dung Trường Tình nói xong, liền đem Nghê Diệp Tâm đặt ở trên ghế, sau đó duỗi tay đi tháo đai lưng.
Lúc này đôi mắt Nghê Diệp Tâm trừng lớn hơn nữa, quả thực chấn kinh quá độ, liền đè lại tay Mộ Dung Trường Tình, nói:
"Từ từ! Cởi quần làm cái gì?"
Mộ Dung Trường Tình một chút cũng không e lệ, nghiêm trang nói:
"Phía dưới cũng bị thương, ngươi giúp ta liếm liếm mới có thể tốt."
"Cút! Định lừa gạt sao?"
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa nhấc chân đá hắn, trên mặt đỏ như bị đốt cháy, cảm giác Mộ Dung Trường Tình càng ngày càng vô sỉ. Mộ Dung Trường Tình mặt dày mày dạn khăng khăng muốn liếm. Nghê Diệp Tâm là đánh chết cũng không làm. Hai người đang giằng co thì đột nhiên có tới người.
Mộ Dung Trường Tình thực không vui. Bởi vì hắn lập tức có thể ra tay, nhưng hiện tại chuyện tốt bị phá.
Người tới là Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm.
Mộ Dung Dục nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình mặt đen mở cửa, tựa hồ đã hiểu tình huống. Bởi vì khi bọn họ gõ cửa đã nghe giọng Nghê Diệp Tâm thét lên. Mộ Dung Dục cười cười, khéo léo nói:
"Sư huynh, sắc trời còn chưa có tối đâu."
"Chuyện gì?"
Mộ Dung Trường Tình không vui nói.
"Yến Bách Lý đã tỉnh."
"Cái gì? cái gì?"
Nghê Diệp Tâm với sắc mặt còn đỏ rực liền chạy ra.
"Hắn có nói hắn vì sao rơi xuống vực không?"
Mộ Dung Dục gật gật đầu, nói:
"Hắn nói đêm qua đột nhiên có người tới. Hắn vốn đang tưởng là Bình Lục. Trời tối sương mù dày, người kia từ tấm ván đi tới cột đá hắn mới thấy rõ ràng không phải Bình Lục, mà là một nữ nhân. Yến Bách Lý không có phòng bị, đột nhiên đã bị đẩy rơi xuống vực."
"Một nữ nhân? Trông như thế nào, hắn thấy rõ mặt không?"
"Hắn nhìn không rõ mặt như thế nào, nhưng nữ nhân kia mặc một thân quần áo màu tím."