Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 214 : Nhận diện

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


"Quần áo màu tím?"



Nghê Diệp Tâm lắp bắp kinh hãi.



Nhắc đến cô nương mặc quần áo màu tím làm mọi người nghĩ đến A Tiêu cô nương của Thương Đình Phái. Trong lúc nhất thời, bọn họ không nghĩ ra được còn có cô nương nào mặc như vậy.



Nếu thật là A Tiêu cô nương, như vậy có thể giải thích lý do vì sao hơn nửa đêm nàng còn đi đến sau núi. Thật ra có thể nói A Tiêu cô nương đến sau núi, mở cơ quan đến cột đá, đẩy Yến Bách Lý xuống vực, sau đó rời đi. Nhưng trên đường xuống núi, A Tiêu cô nương lại bỗng nhiên phát độc mà chết. Phỏng chừng chính nàng cũng không có nghĩ đến sẽ xuất hiện chuyện như vậy.



Nghê Diệp Tâm nhanh lôi kéo Mộ Dung Trường Tình chạy đến chỗ Yến Bách Lý dưỡng thương.



Hiện tại Yến Bách Lý ở trong phòng Bình Lục. Cũng may địa vị Bình Lục ở Vô Danh Sơn Trang không thấp, có phòng riêng, tương đối tiện nghi.



Lúc này Yến Bách Lý đã tỉnh, xem ra thuốc của Mộ Dung Trường Tình cho hắn uống rất hữu hiệu, nhưng thoạt nhìn còn quá yếu.



Thời điểm Yến Bách Lý tỉnh, Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm đều ở đây. Hai người thừa dịp hắn tỉnh một chút liền hỏi hắn rốt cuộc là chuyện như thế nào.



Yến Bách Lý sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra đây là nơi nào, liền đứt quãng đem sự tình nói ra.



Mộ Dung Dục cảm thấy sự tình kỳ quặc, lập tức liền đi tìm Nghê Diệp Tâm.



Yến Bách Lý cũng coi như là hoàn toàn tỉnh táo, nhưng rất mệt vì còn bị nội thương, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng khó lành. Hắn suy yếu lợi hại, không ngừng thở phì phò, bất quá có thể nói:



"Ta...... Ta căn bản không quen biết người kia...... Cái cô nương kia....."



"Suỵt... Hiện tại nghỉ ngơi trước. Ngươi quá mệt mỏi, đừng nói chuyện."



"Nhưng mà....."



Yến Bách Lý đôi khi đặc biệt dễ dàng bốc đồng, nhưng cũng hoàn toàn không ngốc. Có người nửa đêm đến ra tay với hắn, hiển nhiên là muốn giết người diệt khẩu. Yến Bách Lý cảm thấy không thể hiểu được, thật sự rất muốn làm rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào.



Bình Lục nhìn môi hắn trắng bệch, nói chuyện cũng không lớn, giống như mèo con kêu. Tuy rằng thực mỏi mệt, nhưng hắn lại không muốn nghỉ ngơi.



Bình Lục dứt khoát đứng lên, sau đó cúi người hôn trên môi Yến Bách Lý một cái. Thông cảm vì hắn là người bệnh, cho nên Bình Lục không có thâm nhập, chỉ là chạm vào liền rời đi.



Bất quá chỉ chạm vào, nhưng làm Yến Bách Lý bị chấn động không nhỏ. Quả nhiên đây là một biện pháp làm ngừng nói tuyệt hảo.



Yến Bách Lý mở to hai mắt nhìn, một chữ cũng nói không nên lời, miệng há to. Bình Lục cười, nói:



"Mau nghỉ ngơi."



Yến Bách Lý lẩm bẩm.



"Ngươi lại...... trêu chọc ta."



Bình Lục vừa nghe, bỗng nhiên có điểm buồn bực.



"Ta có trêu chọc ngươi đâu. Ta hôn ngươi chính là trêu chọc ngươi sao?"



Ai ngờ Yến Bách Lý thực nghiêm trang gật gật đầu. Bình Lục bật cười. Hắn dứt khoát một là không làm hai là làm tới cùng, nắm cằm, lại hôn lên. Lúc này cũng không phải là nhẹ nhàng chạm vào môi, trực tiếp liền đem lưỡi chen vào khoang miệng đoạt lấy.



"Ô... Ô... Ô..."



Âm thanh của Yến Bách Lý phát ra rơi vào lỗ tai Bình Lục thành tiếng rên rỉ, khiến hắn thiếu chút nữa đứng thẳng. Bình Lục vội nhanh chóng buông Yến Bách Lý ra, nói:



"Trêu chọc một người sẽ cùng người đó làm loại chuyện này sao?"



"Ta đương nhiên sẽ không!"



Yến Bách Lý muốn giơ tay sờ môi mình. Đều đã bị gặm sưng lên. Nhưng hắn không có sức lực giơ tay, chỉ có thể trừng mắt nhìn.



"Nhưng mà...... Nhưng mà ngươi thì có."



Bình Lục bị tức chết rồi.



"Ta vì sao có? Ngươi nói đi."



"Bởi vì ngươi......"



Yến Bách Lý mặt đỏ tai hồng nói:



"Bởi vì ngươi trước đó còn...... còn đem ta......"


"Nàng...... Không phải là tự sát chứ?"



"Thoạt nhìn không giống. Bất quá đừng có tâm hại người thì đâu có gì. Hiện tại người bị hại không có việc gì, nàng ta lại như vậy. Hây da, thế mới nói báo ứng tới quá nhanh."



Nói cũng phải!



Tình huống này làm Yến Bách Lý phản ứng không kịp.



Bình Lục nói:



"Các ngươi nên đem thi thể đi đi."



Thi thể thực mau lại được nâng đi ra ngoài.



Sau một hồi lăn lộn, tuy rằng không có phí bao lâu thời gian, bất quá sắc trời đã tối đen. Nghê Diệp Tâm còn muốn ở chỗ Yến Bách Lý thêm một lúc, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình túm mang đi.



Mộ Dung Trường Tình vừa rồi bị nô dịch nâng quan tài, hiện tại thói ở sạch phát tác, muốn đi tắm rửa.



Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục cũng đi ra không có quấy rầy Yến Bách Lý tĩnh dưỡng.



Mộ Dung Dục nghe Mộ Dung Trường Tình nói muốn đi tắm, bỗng nhiên liền cười, nói:



"Sư huynh, sau núi có mấy suối nước nóng. Nếu có hứng thú, có thể đi thử xem."



"Suối nước nóng? Nơi này còn có suối nước nóng ư?"



Nghê Diệp Tâm kinh ngạc.



Mộ Dung Dục gật đầu.



Mộ Dung Trường Tình là lời ít mà ý nhiều hỏi:



"Ở nơi nào?"



Mộ Dung Dục chỉ đường cho bọn họ. Mộ Dung Trường Tình liền lôi kéo Nghê Diệp Tâm đi.



Tới nơi rồi Nghê Diệp Tâm liền hối hận. Bởi vì đây là suối nước nóng lộ thiên, chính là màn trời chiếu đất, căn bản không có cái gì che chắn. Ở chỗ này tắm lỡ như có người đi ngang qua, thì xấu hổ chết.



Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình bắt đầu cởi quần áo, lập tức liền nói:



"Đại hiệp tắm đi, ta trông chừng."



"Lại đây, cùng nhau tắm."



Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.



"Thôi đi, trời lạnh, ta sẽ bị nhiễm lạnh sinh bệnh."



Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, sau đó kéo Nghê Diệp Tâm lại gần, thấp giọng ở bên tai nói:



"Yên tâm, ta sẽ phụ trách làm nóng cho ngươi, bảo đảm không cho ngươi cảm thấy lạnh."



Nghê Diệp Tâm run run một chút, nhanh duỗi tay đẩy hắn ra. Nghe hắn nói như vậy ai mà dám tắm nữa. Mộ Dung Trường Tình quả nhiên không phải đơn thuần muốn tắm suối nước nóng.



Bất quá Nghê Diệp Tâm căn bản không đủ sức để phản kháng Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình cưỡng chế liền đem quần áo đối phương lột sạch, sau đó đè Nghê Diệp Tâm vào ao nước nóng.



Nghê Diệp Tâm tức khắc kêu như sói tru quỷ khóc, Mộ Dung Trường Tình liền nói:



"Có người tới, đừng kêu."



Nghê Diệp Tâm nháy mắt liền câm miệng, sợ chết khiếp.



Kết quả đúng là có người đi ngang qua, bất quá cũng không có đến chỗ bọn họ mà rẽ vào lối nhỏ bên cạnh, nhìn không rõ bóng dáng.



Nghê Diệp Tâm liền nghe một giọng nam cất lên:



"Sư tỷ...... Vừa rồi có phải có quỷ khóc hay không?"



Sau đó một giọng nữ quát lớn:



"Đừng... đừng hù dọa chính mình! Có lẽ...... Chỉ là sói kêu mà thôi......"