Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 217 : Trong thuốc có độc

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


Bình Lục mới vừa đóng cửa, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên kéo Nghê Diệp Tâm lại.



“Làm sao vậy đại hiệp?”



Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cười nói:



“Muốn tiếp tục hay không? Hiện tại không có ai.”



Nghê Diệp Tâm nghe không hiểu. Khi hiểu ra Mộ Dung đại hiệp đang nói vụ hôn, Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết.



“Đi ôm tường mà hôn!”



Mộ Dung Trường Tình cười, vừa nghe Nghê Diệp Tâm xù lông thì nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng cọ cọ sau cổ đối phương một chút.



Nghê Diệp Tâm tức khắc run run, quay đầu lại trừng mắt nói:



“Ban ngày ban mặt, đừng động tay động chân!”



“Thôi được, trời tối lại nói.”



Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình giống như sắp bị lừa vào tròng. Bất quá nếu nói thêm gì nữa, tuyệt đối sẽ vào tròng thật cũng không chừng.



Hai người trở về phòng rất nhanh, lại không nghĩ tới Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm càng mau hơn, thế nhưng đã ở trong sân chờ bọn họ.



Mộ Dung Dục nói:



“Các ngươi đi nơi nào?”



Nghê Diệp Tâm nói:



“Đi gặp Yến Bách Lý.”



“Chúng ta đã đi hỏi thăm rồi. Người Thương Đình Phái cũng chưa nghe nói qua A Tiêu cô nương có ý trung nhân. Mà thời điểm chúng ta đến lại không thấy vị đại sư huynh Thương Đình Phái. Không biết hắn đi nơi nào.”



Nghê Diệp Tâm trong lòng nói chúng ta đụng phải hắn rồi. Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không nói ra, thật sự không muốn nhắc tới vị đại sư huynh kia.



Mộ Dung Dục hỏi:



“Vậy hiện tại làm gì?”



“Ta cũng không biết.”



Mộ Dung Dục kinh ngạc nói:



“Cả Nghê đại nhân cũng bó tay không có biện pháp?”



Hạ Hướng Thâm nói:



“Việc này thật sự hao tổn tâm trí, sốt ruột cũng vô dụng. Không bằng mọi người đi dùng cơm trước, cũng đã đến giờ rồi.”



Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa đã quên, nhìn sắc trời liền giật nảy mình, thế mà đã là giữa trưa.



Vốn dĩ buổi sáng Nghê Diệp Tâm đã cảm thấy đói bụng, nhưng bị sự tình làm trì hoãn, kết quả đã quên ăn cơm. Hiện tại đói muốn chết, đói đến không còn cảm giác, liền vứt bỏ mọi chuyện đi ăn cơm.



Hạ Hướng Thâm lệnh người dọn cơm. Mọi người ngồi cùng nhau, nhanh chóng giải quyết cơm trưa.



Nghê Diệp Tâm ăn ngấu nghiến. Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy vội nói:



“Ăn từ từ, cẩn thận làm dạ dày đau.”



Nghê Diệp Tâm vừa nhai vừa nói:



“Đừng.... miệng quạ đen... Ta sắp chết đói.”



Nghê Diệp Tâm ăn một đống lớn thức ăn, kết quả bị Mộ Dung Trường Tình nói trúng rồi. Ăn cơm xong, còn chưa có trở lại phòng dạ dày Nghê Diệp Tâm liền đau.



Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm về phòng, Mộ Dung Trường Tình thấy sắc mặt Nghê Diệp Tâm khó coi, nói:



“Có phải mệt mỏi hay không, lên giường nằm nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”



Nghê Diệp Tâm thật sự mệt mỏi, bị Mộ Dung Trường Tình lăn lộn, hôm nay vốn dĩ muốn ngủ nướng, kết quả không thành. Hiện tại ăn uống no đủ, còn có chút đau dạ dày, biện pháp tốt nhất chính là nằm yên trên giường ngủ một giấc. Khi ngủ dậy thì sẽ không có vấn đề gì.



Nghê Diệp Tâm cởi áo ngoài, bò lên giường ngủ. Mộ Dung Trường Tình cũng không có làm gì, đắp chăn cho Nghê Diệp Tâm, rồi hôn lên trên trán một cái.



Đôi khi, Mộ Dung đại hiệp vẫn thực ôn nhu!




Mộ Dung Dục bắt mạch cho Nghê Diệp Tâm rồi nhẹ nhàng thở ra.



“Không có việc gì. Nếu buổi tối Nghê đại nhân có gì không tốt, sư huynh đi kêu ta.”



“Được.”



Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, sắc mặt vẫn rất khó xem.



Nghê Diệp Tâm rất suy yếu, sau một lúc cũng không biết là ngất xỉu hay là ngủ rồi. Dù sao cũng là mơ mơ màng màng, nằm trên giường không có mở mắt.



Hạ Hướng Thâm nói:



“Chuyện này ta sẽ điều tra rõ.”



“Sư huynh ở chỗ này chiếu cố Nghê đại nhân. Ta cùng Hướng Thâm sẽ điều tra rõ sự tình.”



Có người thừa dịp Nghê Diệp Tâm sinh bệnh hạ độc. Chuyện này đã chọc giận Mộ Dung Trường Tình. Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục cũng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.



Nghê Diệp Tâm đang điều tra vụ án ở Vô Danh Sơn Trang, đột nhiên bị hạ độc. Chỉ sợ cũng không phải ngẫu nhiên, hẳn là có quan hệ cùng vụ án.



Mộ Dung Trường Tình tuy rằng rất muốn biết là ai to gan lớn mật như vậy. Nhưng hiện tại Nghê Diệp Tâm suy yếu thành cái dạng này, hắn cũng không thể rời đi, đành phải gật đầu đáp ứng Mộ Dung Dục.



Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục rời đi, cũng đem theo chén thuốc, chuẩn bị trở về nghiên cứu xem rốt cuộc bên trong có độc gì.



Trong phòng cũng chỉ còn lại Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng ngủ, thời điểm tỉnh lại sắc trời thực tối, cũng không biết là giờ nào.



Mộ Dung Trường Tình ngồi ở mép giường, thỉnh thoảng sờ sờ trán Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm không có sức lực, dùng ngón út khều tay Mộ Dung Trường Tình, nói:



“Đại hiệp, giờ nào rồi?”



“Ngoan, vừa qua giờ Tý, nghỉ ngơi, ngày mai sẽ khỏe.”



“Ta hiện tại cảm thấy không có việc gì. Đại hiệp có chuyện gì hay không?”



“Cũng không có việc gì, chút độc dược này không có hiệu quả đối với ta.”



Nghê Diệp Tâm cười, nói:



“Vẫn là đại hiệp lợi hại.”



“Mau nhắm mắt ngủ đi, bằng không ta đau lòng.”



“Cùng nằm với nhau đi, đã trễ thế này, không phải đại hiệp muốn ngồi cả buổi tối đó chứ?”



“Ngươi đừng lo lắng, ta không yên tâm cho ngươi, ta không mệt.”



Nghê Diệp Tâm muốn Mộ Dung Trường Tình nằm xuống, bất quá Mộ Dung Trường Tình không dám thả lỏng. Nghê Diệp Tâm dứt khoát trở mình, sau đó duỗi tay ôm lấy eo Mộ Dung Trường Tình.



“Vậy làm gối cho ta đi.”



Mộ Dung Trường Tình kéo chăn đắp cho Nghê Diệp Tâm, nói:



“Đừng để cảm lạnh.”



Nghê Diệp Tâm cười nói:



“Bị bệnh vẫn có chỗ lợi, đại hiệp sẽ đặc biệt ôn nhu.”



Mộ Dung Trường Tình bị chọc cười, nói:



“Ta ngày thường không ôn nhu, đối với ngươi không tốt sao?”



“Đương nhiên không phải, bất quá nếu đại hiệp chịu cho ta làm một lần thì càng tốt.”



“Nhắm mắt lại.”



Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói. Nghê Diệp Tâm bất mãn hừ hừ hai tiếng.



“Ta đã bệnh thành cái dạng này cũng không thể thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này sao?”