Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 218 : Hạ Uyển đáng nghi

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


Mộ Dung Trường Tình nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Nghê Diệp Tâm cũng không biết dùng biểu tình gì để đối mặt.



Kỳ thật Mộ Dung đại hiệp lúc này muốn cười. Bất quá hắn cười ra khẳng định Nghê Diệp Tâm sẽ cáu kỉnh, cho nên Mộ Dung Trường Tình liền cố nén, không cười. Hắn lộ vẻ mặt thực nghiêm túc trầm tư.



Nghê Diệp Tâm hiển nhiên đã ngủ đủ, tuy rằng còn chưa khỏe, hơn nữa sắc mặt còn trắng bệch, bất quá tinh thần đã khá hơn nhiều. Điều này làm cho Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng thở ra, tâm tình khẩn trương cũng thả lỏng không ít.



Mộ Dung Trường Tình cúi đầu, hai người cơ hồ liền dán ở bên nhau. Hắn một tay chống ở bên sườn, tay còn sờ sờ cái trán Nghê Diệp Tâm, nói:



"Sao ngươi luôn tưởng tượng này nọ lung tung rối loạn, bị bệnh rồi còn không an ổn?"



"Đây là đại sự hạng đầu trong cuộc đời ta có biết không?"



Mộ Dung Trường Tình cười, ái muội duỗi tay vuốt ve thùy tai Nghê Diệp Tâm, nhẹ nhàng nói:



"Chẳng lẽ là ngày thường ta hầu hạ ngươi không thoải mái?"



Nghê Diệp Tâm bị sờ rất thoải mái, thiếu chút nữa giống mèo con dùng mặt cọ cọ tay Mộ Dung Trường Tình. Bất quá vừa nghe Mộ Dung Trường Tình nói lời ái muội đó, tức khắc mặt Nghê Diệp Tâm đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, cũng không biết nói cái gì cho phải.



Nói thật ra, mỗi lần Mộ Dung Trường Tình đều làm cho Nghê Diệp Tâm thực thoải mái. Bất luận là hôn môi hay chuyện thân mật đều phi thường thoải mái.



Mỗi lần hôn môi, Mộ Dung Trường Tình đều xem như ôn nhu, Nghê Diệp Tâm tương đối thích. Nói đến chuyện thân mật, đại hiệp khi vừa mới bắt đầu cũng coi như là ôn nhu, bất quá mỗi lần đến bước cuối cùng thì không còn ôn nhu. Hắn luôn thích trêu chọc Nghê Diệp Tâm, nói mấy câu đặc biệt làm người ta cảm thấy thẹn, hoặc là làm cho hô cha gọi mẹ.



Nghê Diệp Tâm cảm thấy đại hiệp thật sự đặc biệt rất quỷ quyệt.



Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm không nói, nhịn không được cười nhẹ, nói:



"Thật sự không thoải mái sao? Nhưng mỗi lần đều gắt gao ôm ta không buông tay, ta cho rằng ngươi rất thích."



"......"



Nghê Diệp Tâm cảm thấy thẹn muốn chết, dứt khoát đem chăn kéo lên, bắt đầu giả chết, nhắm mắt lại làm bộ không nghe.



Mộ Dung Trường Tình lại cười. Bất quá bởi vì Nghê Diệp Tâm bị bệnh, cho nên hắn cũng chỉ nói ngoài miệng, cái gì cũng không có làm. Chỉnh chăn tốt, hắn vỗ vỗ đối phương, nói như dỗ dành trẻ nhỏ.



"Mau ngủ đi."



Mới đầu chỉ là nhắm mắt lại giả chết mà thôi, nhưng thực mau đôi mắt lại nặng nề. Có lẽ bởi vì phát sốt, thân thể vẫn thực mỏi mệt, một lát sau Nghê Diệp Tâm không còn tri giác.



Khi Nghê Diệp Tâm tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào. Thoạt nhìn là thời tiết tốt, ánh mặt trời còn rất chói chang.



Nghê Diệp Tâm tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là Mộ Dung Trường Tình. Hắn còn ngồi ở mép giường, tư thế giống y như đúc đêm qua. Hắn không ngủ, cả chợp mắt cũng không có, luôn mở to mắt nhìn Nghê Diệp Tâm.



Mộ Dung Trường Tình dùng tay phải sờ sờ trán Nghê Diệp Tâm, nói:



"Vẫn còn hơi nóng."



Nghê Diệp Tâm cũng muốn giơ tay sờ trán mình, nhưng lúc này mới phát hiện, tay mình vẫn luôn nắm lấy tay trái của Mộ Dung Trường Tình, cũng không biết đã như vậy bao lâu.



Tay Mộ Dung Trường Tình có điểm lạnh, không biết là bởi vì thời tiết hay vì duy trì một tư thế trong thời gian dài, cho nên máu không lưu mà có điểm lạnh.



Nghê Diệp Tâm buông tay hắn ra, nói:



"Đại hiệp, tay có phải đã tê rần rồi hay không, để ta xoa bóp cho."



"Không sao, chỉ là một chút."



Hai tay Nghê Diệp Tâm bao lấy tay trái của Mộ Dung Trường Tình xoa qua xoa lại, sờ lên sờ xuống, rồi thèm chảy nước miếng.



Tay đại hiệp thật to, ngón tay tương đối dài, khớp xương rõ ràng, bất luận từ góc độ nào nhìn cũng thấy đẹp, tuyệt đối là tay có phúc!


Hạ Hướng Thâm lắc đầu, nói:



"Không biết. Đệ tử của Hạ Uyển cũng không biết nàng đi nơi nào, cũng không có nghe nói qua. Hôm nay đệ tử dậy sớm luyện công cũng không thấy được có người đi ra ngoài. Hạ Uyển rất có khả năng là trời chưa sáng nàng liền rời khỏi. Một mình lặng lẽ rời đi, nên không có người thấy được."



Nghê Diệp Tâm nói:



"Nghe tới cái này thấy Hạ Uyển giống như có vấn đề rất lớn nha."



Hạ Hướng Thâm lại nói:



"Bát sư thúc cũng không biết Hạ Uyển đi nơi nào. Hiện tại Bát sư thúc đã phái người đi tìm Hạ Uyển."



Vô Danh Sơn Trang đúng là xảy ra nhiều chuyện. Thời điểm này Hạ Uyển đột nhiên lại không thấy tăm hơi. Bát sư thúc lập tức cho người đi tìm, khiến cho mọi người càng loạn.



Nghê Diệp Tâm nghe xong nằm không được, liền phải ngồi dậy. Bất quá bị Mộ Dung Trường Tình nhanh tay lẹ mắt đè lại. Mộ Dung Trường Tình tức giận nói:



"Ngươi muốn làm gì?"



"Ta muốn đi nhìn xem Hạ Uyển nơi nào."



Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:



"Ngươi tốt nhất thành thật nằm xuống, nơi nào cũng không được đi."



Nghê Diệp Tâm bất mãn nói:



"Nhưng ta đã uống thuốc, đã khỏe, không có việc gì rồi."



Mộ Dung Trường Tình lại cười lạnh một tiếng.



"Ngươi thật khỏe thì không cần uống thuốc."



Nghê Diệp Tâm càn quấy không tác dụng, một trận vô ngữ, nhưng thật sự rất muốn đi nhìn xem.



"Ta cũng muốn biết là ai hạ độc ta mà."



Mộ Dung Trường Tình trầm tư một lát, nói:



"Muốn đi cũng không phải không thể."



"Chúng ta đi mau."



Nghê Diệp Tâm lập tức hưng phấn.



"Ngươi cứ để ta ôm ngươi đi."



Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt, nhìn chăn, nằm trên giường, vặn vẹo nói:



"Phải như vậy?"



Mộ Dung Trường Tình gật đầu.



Nghê Diệp Tâm tức giận đến trợn trắng mắt.



Đây chẳng phải là để cho người khác vây xem miễn phí sao?



Nghê Diệp Tâm chỉ có thể trốn ở trong chăn sinh hờn dỗi.



"Ta đây không đi."