Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 277 : Tác phẩm của Mộ Dung Trường Tình
Ngày đăng: 13:49 18/04/20
Cừu Vô Tự xấu hổ thiếu chút nữa hô lên. Nhắc tới quần, ở trong lòng Cừu Vô Tự đã đem Vô Chính mắng chết. Hắn chỉ có thể an ủi chính mình là hiện tại trời quá tối, mọi người tuyệt đối cũng không thấy rõ.
Bất quá Nghê Diệp Tâm chính là e sợ thiên hạ không loạn, nhìn thấy bộ dạng Cừu Trưởng lão chật vật, liền túm tay áo Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Đại hiệp nhìn xem, Cừu Trưởng lão là đang kéo……”
Nghê Diệp Tâm còn chưa dứt lời, đã bị Mộ Dung Trường Tình bưng kín miệng, sau đó bị mang đi.
Nghê Diệp Tâm nói không nên lời, ô ô hai tiếng, không thể không đi theo.
Thật vất vả mới tìm được cơ hội trêu người, nhưng Nghê Diệp Tâm giãy giụa không có kết quả.
Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh cũng đã tới. Bọn họ nghe thấy bên này có âm thanh rất lớn. Mà trong tòa nhà này cũng không ít người, có rất nhiều người đến chỗ này quan sát.
Cốc Triệu Kinh cùng Cừu Vô Nhất đến đây, liền nhìn thấy Cừu Vô Tự đang hoảng loạn thắt đai lưng. Cừu Vô Nhất thấy kỳ quái dùng tay gãi gãi đầu, nói:
“Ca ca, buổi tối chạy đến nơi đây tìm đai lưng làm gì.”
Cừu Vô Tự hoàn toàn không nghĩ giải thích.
“Mau trở về đi, ta chỉ là tùy tiện đi dạo một chút.”
“Hừ, tùy tiện đi dạo một chút, mà làm bọn ta sợ muốn chết.”
Cừu Vô Nhất lẩm bẩm.
Cốc Triệu Kinh cũng không biết Cừu Vô Tự đang làm cái gì, nhìn thấy hắn không có việc gì thì nhẹ nhàng thở ra, dẫn Cừu Vô Nhất đi trước.
Cừu Vô Tự cột đai lưng xong lại mắng Vô Chính một hồi, lúc này mới nhanh chóng chạy về phòng.
Hắn muốn chạy về phòng thay quần áo, vì trong quần còn dính nhớp nháp, bên ngoài cũng có nhiều chấm trắng.
Nhưng Cừu Vô Tự về tới phòng, đẩy cửa liền choáng váng. Trong phòng còn có Cừu Vô Nhất và Cốc Triệu Kinh. Bọn họ là ba người ở một phòng. Cừu Vô Tự thiếu chút nữa đã quên. Vậy thì sao làm việc mờ ám trước mặt hai người kia đây?
Cừu Vô Tự ho khan một tiếng, nói:
“Nhất Nhất à, ngươi và Cốc thiếu hiệp ăn xong rồi sao?”
“Không có nha, ta đói sắp chết. Ca ca nhanh lên, bọn ta chờ ca ca cùng đi ăn cơm đó!”
Cừu Vô Tự vội nói:
“Ha ha, các ngươi đi ăn trước đi, ta còn chưa đói bụng.”
“Ca ca, có phải thân thể lại không thoải mái hay không?”
Cừu Vô Nhất tỏ vẻ lo lắng.
Cừu Vô Tự lại ho khan một tiếng. Hiện tại trên người hắn đích xác không thoải mái, bất quá là do bị dính dính không thoải mái.
“Không có, chỉ là vừa rồi đi ra ngoài dạo một vòng quá mệt mỏi, cho nên muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, còn chưa đói bụng đâu.”
“Vậy ta cùng Triệu Kinh ca ca đi ăn trước.”
Cừu Vô Nhất rất đói bụng.
Cừu Vô Tự nhìn Cốc Triệu Kinh cùng Cừu Vô Nhất rời đi, quả thực vui muốn khóc. Chờ bọn họ đi ra, hắn vội vàng cày then cửa, sau đó cởi quần áo, rửa sạch thứ dính trên người.
Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cũng từ trong phòng đi ra tới. Cừu Vô Nhất kinh ngạc hỏi:
“Mẫu thân, phụ thân đâu?”
Nghê Diệp Tâm nhớ tới liền cảm thấy kỳ quái.
“Ở trong phòng.”
Đã qua giờ cơm chiều, Nghê Diệp Tâm cũng đói bụng, nhưng Mộ Dung Trường Tình nói không đi ăn cơm. Hắn có chuyện phải làm. Sau đó Mộ Dung Trường Tình liền lắc qua lắc lại cục đá to mà hắn đã nhặt về.
Mộ Dung Trường Tình nói Nghê Diệp Tâm đi ăn cơm, khi trở về thì hắn có thể khắc xong đồ vật cho Nghê Diệp Tâm.
“Ngươi cùng Mục thiếu hiệp tán chuyện rất vui vẻ.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức hất cằm lên, hừ hừ.
“Vui vẻ muốn chết. So với ai kia đem ta nhốt ở ngoài cửa tốt hơn nhiều.”
Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm hầm hừ, nhịn không được bật cười. Hắn đem người ôm để trên bàn, sau đó ngửa đầu hôn.
Nghê Diệp Tâm không cao hứng vươn tay chụp mặt hắn, nói:
“Không cho hôn, không cho hôn. Đi ôm cục đá mà hôn. Thả ta xuống dưới, ta muốn đi tìm Mục thiếu hiệp!”
“Gì?”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.
“Đi tìm Mục thiếu hiệp?”
“Đúng vậy, Mục thiếu hiệp là người dí dỏm hài hước, còn kể chuyện hay!”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
“Vậy Mục thiếu hiệp có đẹp hơn ta không?”
“……”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình nói lời này là khinh bỉ mình.
Ta cũng không phải loại cuồng si nhan sắc!
Bất quá mỗi lần Mộ Dung Trường Tình dùng một chút mỹ nhân kế, Nghê Diệp Tâm đều lập tức đầu váng mắt hoa.
Mộ Dung Trường Tình vừa mỉm cười vừa nhìn chằm chằm, tức khắc Nghê Diệp Tâm cảm thấy cả người có chút nhũn ra, vội vàng duỗi tay đem mặt Mộ Dung Trường Tình đẩy sang một bên, nói:
“Đồ quá tự luyến.”
Nghê Diệp Tâm muốn từ trên bàn nhảy xuống, bất quá thực đáng tiếc đã bị Mộ Dung Trường Tình ngăn cản không thể đi xuống.
Nghê Diệp Tâm duỗi tay sờ, liền sờ tới đồ vật trên bàn. Vật đó lạnh như băng, hẳn là cục đá Mộ Dung Trường Tình đang khắc, cũng không biết khắc thành bộ dáng gì.
Nghê Diệp Tâm cầm lên nhìn, tức khắc trợn tròn mắt. Còn tưởng nhìn thấy một con thỏ hay là hồ ly, kết quả phát hiện Mộ Dung Trường Tình khắc một vật đáng khinh, cái đầu còn rất lớn. Trách không được muốn tìm cục đá to như vậy.
Nghê Diệp Tâm trừng mắt, tức giận đến muốn dùng vật này ném vào mặt Mộ Dung Trường Tình.
“Cái... cái... cái... thứ gì đây? Khắc ngọc thế làm cái gì?!”
Mộ Dung Trường Tình nắm lại tay Nghê Diệp Tâm, không cho đem phẩm nghệ thuật của mình cực khổ chế tác ném đi.
“Cái này cũng không phải là ngọc thế, ngươi cẩn thận nhìn đi.”
“Ai muốn cẩn thận nhìn, ta lại không phải biến thái!”
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, ép Nghê Diệp Tâm đem vật kia ôm trong lòng ngực.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy lạnh như băng. Vật bằng đá cũng thành củ khoai nướng phỏng tay. Mà lúc này lại nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình chơi trò lưu manh, không tắm lại tháo đai lưng cởi quần.
“Cở quần làm gì?”
Động tác của Mộ Dung Trường Tình rất nhanh, đem quần cởi ra, cười nói:
“Để ngươi nhìn xem, ta khắc có phải giống như đúc hay không.”
Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy mình bị sét đánh trúng. Mộ Dung đại hiệp thật là biến thái vô chừng mực. Mộ Dung đại hiệp khắc quả nhiên không phải gậy massage thông thường mà là khắc lại bản sao của tiểu Mộ Dung Trường Tình, trách không được không cho vào phòng. Nghê Diệp Tâm đã tưởng tượng ra hình ảnh đại hiệp cở truồng khắc tiểu đệ đệ.
Nghê Diệp Tâm tức giận đến tay run run, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Khác xa! Lông cũng chưa khắc lên, như thế nào gọi là giống như đúc.”