Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 278 : Khác biệt với suy đoán

Ngày đăng: 13:49 18/04/20


Mộ Dung Trường Tình bị chọc cười, nói:



“Vậy xem ra, ngươi là thích có lông hơn sao?”



Mặt Nghê Diệp Tâm đỏ bừng, duỗi tay đẩy mặt hắn.



“Quá biến thái, ta không muốn cùng người biến thái nói chuyện, mau tránh ra.”



Mộ Dung Trường Tình không cho Nghê Diệp Tâm xuống khỏi bàn.



“Quần cũng đã cởi, nào có đạo lý tránh ra. Huống hồ……”



Hắn vừa chuyển câu, âm thanh áp càng thấp, còn cười lạnh hai tiếng.



“Ngươi vừa rồi cùng vị Mục thiếu hiệp kia tâm tình rất thân thiện nha. Ta không cho ngươi giáo huấn sao được?”



Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền biết Mộ Dung Trường Tình là đang ghen. Tuy rằng trong lòng có điểm đắc ý, nhưng mà càng cảm thấy sợ hãi hơn. Mộ Dung Trường Tình quỷ súc lên không phải là người.



Nghê Diệp Tâm vội vàng nói:



“Ai kêu nhốt ta ở ngoài cửa! Đều là đại hiệp sai. Nhìn đi, tay ta đã đông cứng!”



“Là ta sai. Cho nên ta phụ trách giúp ngươi ấm áp lên.”



Nghê Diệp Tâm cực lực kháng nghị, bất quá Mộ Dung Trường Tình vẫn dễ như trở bàn tay đem người khiêng tới giường.



Nghê Diệp Tâm đánh loạn muốn chạy trốn, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình lập tức ấn ở trên giường, không động đậy nổi.



Mộ Dung Trường Tình còn đem tác phẩm nghệ thuật mà hắn điêu khắc nhét ở trong lòng ngực Nghê Diệp Tâm, nói:



“Ôm chặt.”



“Ôm cái đầu a.”



Nghê Diệp Tâm tức giận đến không chịu được, muốn dùng vật kia đập vào mặt Mộ Dung Trường Tình.



Mộ Dung Trường Tình đè lại nói:



“Suỵt, nhỏ giọng đi, bên cạnh đều nghe được.”



Nghê Diệp Tâm không dám hô lên, chỉ là trừng đôi mắt.



Mộ Dung Trường Tình liền cười, dùng tác phẩm nghệ thuật lạnh như băng kia chọc chọc vào gương mặt Nghê Diệp Tâm, nói:



“Ngoan.”



Nghê Diệp Tâm cảm thấy thẹn muốn chết, bất quá đánh không lại Mộ Dung Trường Tình. Mà miệng còn không thể kêu, nên hoàn toàn không có cách.



Mộ Dung Trường Tình vừa rồi ở trong phòng làm tác phẩm nghệ thuật, nghĩ là cho Nghê Diệp Tâm một kinh hỉ. Vì hắn cố gắng hoàn thành thật nhanh, cho nên muốn Nghê Diệp Tâm ở bên ngoài chờ một chút. Ai biết chờ trong chốc lát, Nghê Diệp Tâm lại cùng Mục thiếu hiệp tâm tình, trời nam đất bắc không chuyện gì không nói. Khiến cho Mộ Dung Trường Tình uống vài lu dấm chua, hiện tại hắn tuyệt đối phải đòi lại công bằng.



Nghê Diệp Tâm cũng không dám kêu, tự che miệng, bị Mộ Dung Trường Tình lột quần xử tội.



Bị làm cho muốn chết muốn sống, kết quả Nghê Diệp Tâm cũng ngủ luôn.



Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm thật sự là mỏi mệt, lúc này mới buông tha. Hắn rửa sạch sạch sẽ cho Nghê Diệp Tâm, sau đó ôm Nghê Diệp Tâm cùng ngủ.



Nghê Diệp Tâm cả đêm bị ác mộng. Mơ thấy Mộ Dung đại hiệp điêu khắc ra một đống tiểu Mộ Dung. Mười cái, rồi hai mươi cái, số lượng cứ tăng lên làm Nghê Diệp Tâm nhìn thấy mà bủn rủn tay chân. Hơn nữa lần này tất cả đều có lông. Quả thực hù chết người.



Sau đó Nghê Diệp Tâm liền mơ thấy mình bị một đống tiểu Mộ Dung vây quanh. Đặc biệt đáng sợ.



Hơn nửa đêm, Nghê Diệp Tâm đã bị ác mộng doạ tỉnh.



Tỉnh lại, Nghê Diệp Tâm phát hiện thật an tĩnh. Mộ Dung Trường Tình cũng ôm mình ngủ rồi. Bên ngoài sắc trời còn rất tối, cụ thể là canh giờ nào cũng không biết. Không tiếng động, tiếng đàn réo rắt thảm thiết mỗi đêm cũng không nghe thấy.



Nghê Diệp Tâm rất mỏi mệt, muốn nhích thân thể, liền nghe được một tiếng động.



“Lộc cộc”



Có đồ vật từ trên người Nghê Diệp Tâm lăn xuống giường. Cũng may đệm thực mềm mại, cho nên căn bản không có âm thanh lớn.



Nghê Diệp Tâm cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa lại bị tức chết.




“Thạch cô nương sao đột nhiên chết? Là… Là ai giết nàng?”



Thạch đại hiệp cực kỳ bi thương, lại tức giận đan xen, một chưởng vỗ mạnh vào thân cây bên cạnh. Thiếu chút nữa cây kia bị chặt đứt. Tay Thạch đại hiệp cũng bị chấn thương đến máu tươi chảy không ngừng.



Thạch đại hiệp nói:



“Khẳng định là hắn! Là hắn giết con gái của ta!”



“Bá phụ, chúng ta vẫn là tìm người hỏi một chút. Nói không chừng……”



Thạch đại hiệp đã xoay người bước đi, nhìn dáng vẻ là tự mình đi bắt người.



Đêm qua, Thạch tiểu thư cùng sư huynh bỏ chạy, nhưng sáng hôm nay bọn họ liền phát hiện thi thể Thạch Mai Hinh. Thạch đại hiệp tuyệt đối là đi bắt sư huynh của Thạch Mai Hinh.



Mục Nam Đình vốn dĩ thường cợt nhả, lúc này cũng cười không nổi, nhịn không được thở dài, nói:



“Tại sao lại như vậy?”



Nghê Diệp Tâm nói:



“Đệ tử ngày hôm qua canh giữ Thạch cô nương còn ở đây không?”



Mộ Dung Trường Tình nói:



“Ngươi lại xen vào việc người khác.”



“Cũng không tính xen vào việc người khác. Nghĩ xem, nếu không phải Thạch lão đại hiệp cho người đi lấy dược liệu cho chúng ta, cũng sẽ không tạo cơ hội cho Thạch tiểu thư chạy trốn.”



Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ.



Thi thể Thạch Mai Hinh đặt ở nơi này, có vài tiểu đệ tử quỳ gối bên cạnh khóc lóc.



Thạch Mai Hinh tuy rằng ngày thường tùy hứng một chút, nhưng làm sư tỷ vẫn là thực tốt. Có ba nữ đệ tử khóc đến cực kỳ thương tâm. Trong đó một người chính là người canh giữ Thạch Mai Hinh.



Nữ đệ tử kia nói:



“Đêm qua chỉ có một mình ta ở cùng sư tỷ. Sư tỷ mỗi ngày buổi tối đều không vui, chỉ ngồi nghe tiếng đàn. Sau đó lại……”



Tới nửa đêm, Thạch Mai Hinh còn chưa ngủ, có thể là tâm tình không tốt.



Ngày hôm trước nàng đã nghe được phụ thân cùng Mục Nam Đình thương lượng về lễ thành hôn. Thạch Mai Hinh cảm thấy thực không thể tưởng tượng. Mục Nam Đình tuy rằng luôn lấy lòng nàng, bất quá nàng nhìn ra Mục Nam Đình căn bản không thích nàng.



Vậy vì cái gì hắn muốn cưới nàng?



Thạch Mai Hinh tâm phiền ý loạn, nghe tiếng đàn réo rắt thảm thiết càng tâm phiền ý loạn.



Nhưng mà hơn nửa đêm, tiếng đàn bỗng nhiên bị đứt. Thạch Mai Hinh càng thấy không quá đúng rồi. Nàng đợi trong chốc lát, nhưng vẫn không có nghe được tiếng đàn. Qua hơn nửa canh giờ, tiếng đàn thật sự cứ như vậy biến mất.



Nghê Diệp Tâm nói:



“Hả? Thời điểm tiếng đàn biến mất Thạch tiểu thư còn ở trong nhà?”



Nữ đệ tử gật đầu, nói:



“Đúng vậy, sư tỷ còn ở trong phòng. Sau đó sư tỷ thực không yên ổn, liền nói muốn ra ngoài một chuyến. Ta bị sư tỷ đánh thức, liền ngăn cản không cho tỷ đi ra ngoài.”



Nữ đệ tử không dám để Thạch Mai Hinh rời đi. Sư phụ có phân phó, nàng cũng không dám vi phạm.



Nữ đệ tử cũng phát hiện tiếng đàn bị đứt. Bất quá nàng cũng không thích tiếng đàn này, cho nên cũng hoàn toàn không để ý.



Thạch Mai Hinh một hai phải rời đi, liền cùng nữ đệ tử canh giữ nàng tranh chấp.



“Sư tỷ đột nhiên đánh ta ngất đi. Lúc sau ta cái gì cũng không biết.”



Nữ đệ tử ngất xỉu cho đến khi trời sáng mới tỉnh lại. Nàng không thấy sư tỷ, sốt ruột hoảng hốt đi tìm người. Tìm một vòng phát hiện sư tỷ không ở trong nhà, lúc này mới xác định sư tỷ thật sự đã bỏ đi, nàng vội vàng đi báo cho sư phụ biết.



Thạch đại hiệp giận tím mặt, mang theo người đi ra ngoài tìm, nhưng nào nghĩ đến lại tìm được thi thể Thạch Mai Hinh. Người đã sớm chết.



Nghê Diệp Tâm nghe xong nữ đệ tử nói, chỉ là cảm thấy kỳ quái. Nếu tiếng đàn bị đứt trước khi Thạch Mai Hinh rời khỏi nhà, như vậy sự tình so với những gì bọn họ đã suy đoán tuyệt đối có khác biệt rất lớn.