Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 279 : Lục Duyên
Ngày đăng: 13:49 18/04/20
Mục Nam Đình hiển nhiên cũng lắp bắp kinh hãi, nói:
"Cái gì? Thạch cô nương là nghe được tiếng đàn xong mới rời đi sao?"
"Đúng là như vậy."
Nữ đệ tử liên tục gật đầu, nói:
"Ta không có gạt mọi người."
Mục Nam Đình nghi hoặc.
"Vậy thì rất lạ nha."
Thạch lão đại hiệp thương tâm quá độ đến mất hồn. Người Thạch gia chạy nhanh đem ông vào phòng. Cũng may đệ tử Thạch gia hơn phân nửa biết y thuật, vội vàng liền chẩn trị cho Thạch lão đại hiệp.
Thạch lão đại hiệp chỉ có một đứa cháu gái, cũng không có cháu trai. Con ông cũng đã lớn tuổi, mẫu thân Thạch Mai Hinh thì đã sớm qua đời. Tính toán lại, Thạch gia có khả năng sẽ tuyệt hậu.
Thạch lão đại hiệp mất hồn, trong miệng luôn kêu tên Thạch Mai Hinh. Khi ông khỏe hơn một chút liền muốn người đỡ đi ra ngoài, có lẽ cũng muốn đi tìm sư huynh của Thạch Mai Hinh.
Thạch Mai Hinh hơn nửa đêm mất tích. Nữ đệ tử canh giữ nói sư tỷ đi tìm đại sư huynh. Nhưng sau đó mọi người phát hiện Thạch Mai Hinh đã chết. Phản ứng đầu tiên của mọi người đều cảm thấy là vị sư huynh kia đã giết người. Chỉ sợ Thạch lão đại hiệp cũng nghĩ như vậy, nên ông một hai phải đi ra tìm người.
Thạch đại hiệp còn chưa có trở về. Nhóm đệ tử đều lo lắng. Dù sao sư công tuổi tác cũng không nhỏ, vạn nhất xảy ra cái gì xấu thì càng không ổn.
Cốc Triệu Kinh nói:
"Hay ta cùng thế bá đi."
Cốc Triệu Kinh cũng có chút bất an trong lòng. Hắn cảm thấy việc này tốt xấu gì cũng có chút quan hệ với mình. Cho nên hắn nói với Cừu Vô Nhất là mình muốn cùng Thạch lão đại hiệp đi ra ngoài.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Ta cũng muốn đi."
Mộ Dung Trường Tình đối với Nghê Diệp Tâm thực bất đắc dĩ, bất quá cũng không có mở miệng phản bác.
Dược liệu còn chưa có cầm được trong tay, bọn họ vẫn phải ở chỗ này. Để Nghê Diệp Tâm đi tra án so với ở cùng Mục Nam Đình tụm lại nói chuyện phiếm còn đỡ phiền hơn nhiều.
Nghê Diệp Tâm không biết Mộ Dung đại hiệp trong lòng nghĩ cái gì. Dù sao đại hiệp không phản đối, Nghê Diệp Tâm liền đi theo Cốc Triệu Kinh.
Mộ Dung Trường Tình cũng đi theo bọn họ.
Cốc Triệu Kinh muốn đi ra ngoài, tất nhiên Cừu Vô Nhất cũng đi theo.
Cừu Vô Tự nhìn nhìn thấy chỉ còn lại một mình, dứt khoát đi theo.
Một đám người từ Thạch gia đi ra. Thị trấn quá nhỏ, thực mau liền có không ít người biết Thạch gia xảy ra chuyện, tiểu thư Thạch gia đã bị người hại chết.
Có người sáng sớm nhìn thấy Thạch đại hiệp vội vã tìm một vòng trong thị trấn, sau đó ra khỏi thành. Thời điểm bọn họ về còn nâng một thi thể, không thể tưởng tượng được đó lại là Thạch tiểu thư.
Thạch gia trong thị trấn chính là gia đình có danh tiếng. Thạch gia làm nghề y cứu người. Đừng nói có tiền hay không có tiền, chỉ cần tìm tới Thạch gia, Thạch gia nhất định sẽ hỗ trợ trị bệnh. Đây cũng coi như là một đại thiện nhân trong trấn.
Mọi người vừa nghe nói Thạch tiểu thư đã chết, sôi nổi bàn tán, cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng thấy đáng tiếc.
Bọn họ đi ra liền nghe được những người ở chung quanh bàn luận việc này. Thật là có không ít người biết chuyện sư huynh của Thạch Mai Hinh.
Người trong trấn có lẽ ai cũng nghe thấy tiếng đàn. Nhưng đa số không biết là ai đánh đàn, bất quá có người nhận ra đó là đệ tử Thạch gia, cũng ít nhiều biết một chút sự tình.
Một đám người từ Thạch gia đi ra, càng đi khung cảnh càng hẻo lánh. Đến một nơi chung quanh đều là hoang vắng, có căn nhà nhỏ giống như bị bỏ hoang thật lâu không ai ở.
"Nhóc con này cũng hiểu chuyện đó chứ? Bất quá ta cảm thấy nếu Lục Duyên là bởi vì hôn sự của Thạch tiểu thư cùng Mục Thiếu Hiệp thì cũng nên giết Mục Thiếu Hiệp, đâu cần phải giết Thạch tiểu thư."
Mục Nam Đình cảm thấy như ai đánh vào đầu gối một cái thật đau.
"Tay phải của Lục Duyên bị phế, hắn muốn giết ta, sao có khả năng?"
"Đúng vậy, cái này ngươi nói rất đúng. Tay phải Lục Duyên đã phế, dùng một tay bóp chết Thạch tiểu thư, còn khiến Thạch tiểu thư không có lực phản kháng. Ta cảm thấy rất khả nghi nha."
Nghê Diệp Tâm vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ tới Thạch Mai Hinh là bị siết cổ chết. Trên cổ nàng có vết bầm rất sâu. Từ vết bầm mà đoán, hẳn là bị tay trái bóp chết. Tuy rằng Lục Duyên tay trái còn tốt, nhưng một bàn tay nắm cổ Thạch Mai Hinh, còn có thể khiến Thạch Mai Hinh không có biện pháp phản kháng sao. Nghe ra cũng rất khó có thể tin. Quan trọng là Thạch Mai Hinh cũng là người tập võ, cũng có một chút công phu.
Mục Nam Đình không lời gì để nói. Hắn hiện tại cũng hoài nghi, hung thủ rốt cuộc có phải Lục Duyên đột nhiên biến mất kia hay không.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
"Mà nếu là Lục Duyên muốn giết ngươi. Dứt khoát trực tiếp cùng Thạch tiểu thư thông đồng dùng mỹ nhân kế, trực tiếp bỏ độc vào cơm canh, cần dùng gì đến võ công."
"......"
Mục Nam Đình á khẩu không trả lời được, trầm mặc một hồi, rốt cuộc nói:
"Vậy rốt cuộc là ai giết Thạch tiểu thư? Thạch tiểu thư cũng không có kết oán với người nào."
Thạch Mai Hinh vẫn luôn ở nhà, cơ hồ không đi xa. Bởi vì Thạch gia đã ẩn cư, cho nên Thạch Mai Hinh cũng rất ít đi lại trên võ lâm. Ngày thường nhiều nhất là luyện võ, sau đó xem bệnh cho người khác, nàng cũng không có làm gì.
Mục Nam Đình nhất thời không nghĩ ra được ai lại giết Thạch Mai Hinh.
Nghê Diệp Tâm cùng Mục Nam Đình một người nói một câu, Mộ Dung Trường Tình đứng một bên liền ghen tị. Tuy rằng đang tra án, nhưng hắn vẫn cứ phải uống dấm chua.
Thạch đại hiệp phát hiện trong phòng Lục Duyên không có ai, cũng không có hành lý, thoạt nhìn là đi thật lâu rồi. Nhưng ông ta vẫn cứ không tin, lại mang theo đệ tử đến nơi khác tìm người.
Thạch lão đại hiệp vất vả một hồi, thể lực có chút suy giảm, được người đỡ trở về nhà. Còn lại chỉ có nhóm người Nghê Diệp Tâm, đương nhiên còn có Mục Nam Đình.
Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn trời, nói:
"Cũng đã giữa trưa, chúng ta dứt khoát ở bên ngoài ăn cơm trưa, thuận tiện hỏi thăm một chút chuyện của Thạch tiểu thư."
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:
"Đi thôi."
Mấy người Cừu Vô Tự cũng đi cùng.
Thấy mọi người đi, Mục Nam Đình lập tức đuổi theo, nói:
"Ta cũng đi cùng các ngươi."
Mục Nam Đình nói vừa xong, liền nghe Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, là lời ít mà ý nhiều nói:
"Không có tiện."
Động tác chạy lại của Mục Nam Đình cứng đờ. Hắn chưa thấy qua ai cự tuyệt trắng trợn như vậy.
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền cười ra tiếng, nhìn bộ dạng Mộ Dung Trường Tình ghen không nói cái gì, chỉ là nói:
"Ta cũng đói bụng, chúng ta đi mau thôi."
Những người khác đều đi rồi, Mục Nam Đình bị bỏ lại một mình, tức khắc cảm thấy mình như chó bị chủ bỏ, nhịn không được thở dài, chỉ có thể một mình đi về Thạch gia.