Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 281 : Trình độ xuất thần nhập hóa
Ngày đăng: 13:49 18/04/20
Nghê Diệp Tâm nói:
"Chúng ta đi phòng Thạch tiểu thư nhìn một vòng. Ngươi vừa rồi ngủ như chết, nên chúng ta không có kêu ngươi cùng đi. Còn nghĩ là để ngươi tịnh dưỡng, ai ngờ khi trở về lại thấy ngươi gần như tắt thở, ngủ cũng thật là lợi hại."
Cừu Vô Tự đương nhiên không phải do ngủ mà thể lực không còn, mà là vừa rồi Vô Chính đột nhiên xuất hiện, hai người điên cuồng làm chuyện không biết xấu hổ. Cừu Vô Tự bị làm đến ngất xỉu, cho nên sức lực bị tiêu hao quá mức, thoạt nhìn thảm hề hề, đặc biệt tiều tụy.
Khi mấy người Nghê Diệp Tâm trở về trời đã chập tối rồi. Phát hiện Cừu Vô Tự còn đang ngủ, hô hấp so với vừa rồi còn mỏng manh hơn, khiến Cừu Vô Nhất hoảng sợ. Nó vội vàng đi gọi mọi người tới nhìn Cừu Vô Tự xem rốt cuộc là bị làm sao.
Cừu Vô Tự cảm thấy thật sự quá hổ thẹn, cũng may tuy rằng thân thể đau, nhưng trên người cũng không có nhão dính. Hẳn là Vô Chính giúp hắn rửa sạch. Hắn thoải mái một ít, bằng không hiện tại đã có thể càng xấu hổ. Cừu Vô Tự thấy có điểm may mắn.
Cừu Vô Tự cực lực che dấu, không nghĩ cho bọn họ biết mình vừa rồi làm cái gì, gian nan từ giường ngồi dậy, nói:
"Các ngươi sao đột nhiên đều đi phòng Thạch tiểu thư?"
Nghê Diệp Tâm nói:
"Bởi vì nha hoàn của Thạch tiểu thư đột nhiên tới nói trong phòng hình như mất đồ, cho nên chúng ta liền cùng đi nhìn xem."
Thạch Mai Hinh đã chết. Thạch đại hiệp ra bên ngoài tìm Lục Duyên cả ngày, bất quá không có tìm được Lục Duyên.
Sau khi Thạch đại hiệp vừa trở về, nha hoàn của Thạch Mai Hinh lại đột nhiên đến nói là trong phòng tiểu thư tựa hồ mất không ít đồ vật đáng giá, thỉnh Thạch đại hiệp đi qua xem một chút.
Sự tình nháo rất lớn, cũng không biết là ai trộm đồ của Thạch Mai Hinh, cho nên bọn họ cũng nghe nói.
Mục Nam Đình muốn đi nhìn một cái, bọn họ vừa lúc cũng đi theo. Bất quá Cừu Vô Tự thân thể quá yếu, liền không có quấy rầy hắn, không nói với hắn liền lặng lẽ đi.
Mọi người tới phòng Thạch Mai Hinh, liền nhìn thấy Thạch đại hiệp đang ở đó nổi trận lôi đình. Ông ta lệnh mọi người lục soát, tra hỏi toàn bộ người Thạch gia, muốn tìm cho ra tên trộm.
Thạch Mai Hinh đã chết, có người nhân lúc này trộm đồ, cũng thật sự là quá đui mù.
Mấy người Nghê Diệp Tâm đương nhiên là không có trộm đồ, cũng không biết Thạch Mai Hinh mất cái gì.
Nha hoàn Thạch Mai Hinh nói, nàng cũng là vì thu dọn phòng cho tiểu thư mới phát hiện thiếu rất nhiều đồ vật, lúc này mới chạy đi tìm Thạch đại hiệp bẩm báo.
Trong phòng Thạch Mai Hinh đồ quý không tính nhiều, nhưng là nữ nhi thì luôn có không ít trang sức. Thạch gia tuy rằng đã ẩn cư, bất quá nhiều năm ở trên giang hồ tích góp không ít của cải. Thạch Mai Hinh là tiểu thư trong phòng có chút châu báu là đương nhiên.
Nha hoàn nói thiếu không ít vòng ngọc, trâm vàng. Mấy món đồ bằng ngọc đáng giá đều không thấy.
Mấy người Nghê Diệp Tâm cũng qua đi nhìn nhìn tình huống, phát hiện phòng Thạch Mai Hinh sạch sẽ chỉnh tề. Trước bàn trang điểm bày biện trang sức cũng không phải đáng giá, chỉ là một ít thứ không tệ lắm.
Nha hoàn nói trang sức quý đều ở trong ngăn tủ.
Dưới bàn trang điểm có cái ngăn tủ khóa bằng ổ khóa nhỏ, bên trong có một cái hộp rất lớn. Trang sức của Thạch Mai Hinh vốn dĩ để tràn đầy, cơ hồ không đậy nắp được. Nhưng khi nha hoàn thu dọn di vật liền phát hiện hộp trang sức chưa tới một phần ba, rất nhiều đồ vật không còn.
Mới đầu nha hoàn còn tưởng rằng là tiểu thư thay đổi chỗ cất giữ, nhưng thu dọn một vòng lại không tìm được mấy thứ kia. Tính toán vài thứ kia tương đối đáng giá, cho nên nha hoàn liền đi thông báo với Thạch đại hiệp.
Thạch đại hiệp vừa nghe liền nổi trận lôi đình, cảm thấy là do người trong phủ làm, bằng không sao người ngoài biết ngăn tủ của Thạch Mai Hinh mà mở ra lấy trộm?
Con gái vừa mới chết, có người đui mù liền đi trộm đồ vật, làm Thạch đại hiệp tức giận đến không chịu được, một hai phải tìm ra tên ăn trộm.
Nghê Diệp Tâm đến phòng Thạch Mai Hinh nhìn một vòng, phát hiện ngăn tủ cũng không có dấu hiệu bị cạy phá, mặt trên một chút vết trầy cũng không có, hẳn là dùng chìa khóa mở ra. Nếu có người trộm đồ vật, đích xác hẳn là có chìa khóa mới làm được.
Nha hoàn cũng nói khi nàng tới thu dọn di vật ngăn tủ cũng không có hư hao. Chìa khóa kỳ thật vẫn ở trong phòng, Thạch Mai Hinh đem chìa khóa đặt ở dưới hộp phấn. Chuyện này nha hoàn hầu hạ nàng cùng mấy nữ đệ tử đều biết, cũng không phải bí mật.
Bất quá nói đi cũng nói lại, nói như thế nào thì chuyện này cũng giống như là người quen trộm đồ vật.
Mấy người Nghê Diệp Tâm từ phòng Thạch Mai Hinh đi ra, còn thuận đường đến linh đường.
Linh đường còn chưa có bố trí xong, thoạt nhìn quạnh quẽ. Thạch gia cơ bản đã thoái ẩn giang hồ, cũng không tính toán đem tin Thạch Mai Hinh chết truyền ra.
Nghê Diệp Tâm buổi sáng chưa kịp đi nhìn thi thể Thạch Mai Hinh, lúc này mới có thời gian đến xem, cẩn thận nhìn một lần.
Thạch Mai Hinh thật sự bị bóp chết, vết bầm trên cổ nhìn thấy ghê người, thật sự làm người nhìn nhíu mày. Trừ chỗ đó ra, trên người nàng cũng không có ngoại thương. Bất quá từ thi đốm cho thấy, sau khi Thạch Mai Hinh đã chết hẳn là bị di chuyển thi thể.
Nghê Diệp Tâm giật mình, bị dọa ra một thân mồ hôi, nói:
"Đại hiệp...... nhẹ một chút... bên ngoài hình như có người."
"Chuyên tâm đi."
Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên đối với việc Nghê Diệp Tâm phân tâm phi thường bất mãn.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy có thể là mình bị tâm lý. Bất quá thực mau Nghê Diệp Tâm liền phát hiện mình tuyệt đối không phải ảo giác, bên ngoài không chỉ là một người.
Thực mau có người tới gõ cửa.
"Rầm.. rầm... rầm..."
Âm thanh làm Nghê Diệp Tâm sợ tới mức nháy mắt liền tiết ra.
Nghê Diệp Tâm lập tức liền mềm xuống, thân thể dịu oặt nằm bẹp trên giường, vô lực lại thở hổn hển, nôn nóng đẩy Mộ Dung Trường Tình đè ở trên người mình, nói:
"Đại hiệp, có người ở bên ngoài!"
Tiếng gõ cửa vừa nghe đã biết chính là Cừu Vô Nhất. Cừu Vô Nhất vừa gõ cửa vừa gọi.
"Mẫu thân! Phụ thân! Mau mở cửa đi a!"
Đã qua nửa đêm, trời cũng chưa sáng, quan trọng chính là Mộ Dung Trường Tình còn chưa có phát tiết. Bắt hắn hiện tại đi mở cửa là một việc trăm lần không thể.
Nghê Diệp Tâm gấp đến độ muốn nhảy dựng, nhưng Mộ Dung Trường Tình chính là không chịu buông tha.
Cừu Vô Nhất không biết có cái gì quan trọng mà đến gõ cửa thật lâu. Sau đó Cừu Vô Tự cũng tới, túm chặt Cừu Vô Nhất, nói:
"Nhất Nhất, đừng gõ nữa."
Lớn tiếng như vậy người trong phòng hiển nhiên khẳng định là nghe được. Nhưng lại không có ai ra mở cửa, Cừu Vô Tự có thể nghĩ đến bên trong đang làm cái gì. Đương nhiên Cừu Vô Tự cũng tưởng tượng ra mặt Mộ Dung giáo chủ đen đến trình độ nào.
Qua thật lâu, Mộ Dung Trường Tình mới đi ra, bất quá không thấy bóng dáng Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm còn trốn ở trong chăn.
Mộ Dung Trường Tình mặt đen đi ra, nói:
"Có chuyện gì?"
Cừu Vô Nhất lập tức nói:
"Thạch đại hiệp mang về một người!"
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt càng đen, một chút cũng không muốn biết Thạch đại hiệp mang về người nào, cảm giác cùng hắn không có quan hệ gì.
Cừu Vô Nhất lại nói:
"Chính là Lục Duyên! Thạch đại hiệp đã đem Lục Duyên về, hiện tại toàn bộ Thạch gia đều đã tỉnh."
Lúc này tuy rằng hơn nửa đêm một chút, nhưng toàn bộ Thạch gia đèn đuốc sáng trưng.
Thạch đại hiệp mang theo người khắp nơi tìm kiếm Lục Duyên, không nghĩ tới hơn nửa đêm đã trở lại, thật sự đã đem Lục Duyên về tới.
Lần này Thạch gia ồn ào, không chỉ bọn họ bị đánh thức, Mục Nam Đình cũng đã sớm đi xem náo nhiệt.
Nghê Diệp Tâm trốn ở trong chăn, nghe được bên ngoài nói lập tức ló đầu ra khỏi chăn.
"Sao? Lục Duyên? Thạch đại hiệp tìm được Lục Duyên rồi?"
Cừu Vô Nhất nghe được giọng Nghê Diệp Tâm, còn muốn chạy vào phòng. Bất quá Nghê Diệp Tâm chưa mặc quần áo trốn ở trong chăn, Mộ Dung Trường Tình tất nhiên sẽ không cho nó đi vào. Hắn nắm cổ áo xách Cừu Vô Nhất lên như gà con.