Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 282 : Không còn là Giáo chủ trước kia

Ngày đăng: 13:49 18/04/20


Nghê Diệp Tâm kêu Mộ Dung Trường Tình nhanh đem cửa đóng lại. Sau đó Nghê Diệp Tâm liền từ trong chăn bò ra, vội vàng lấy quần áo mặc vào.



Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, ôm cánh tay nhìn đối phương mặc quần áo, nhịn không được liền cười, nói:



“Ngươi tính cứ như vậy mà đi?”



“Chứ sao? Lục Duyên đã bị mang về, ta có chút tò mò, muốn đi xem.”



Mặc tốt quần áo, Nghê Diệp Tâm vội vàng liền từ giường nhảy xuống.



Chẳng qua nhảy xuống xong, Nghê Diệp Tâm liền cứng đờ. Bởi vì Nghê Diệp Tâm cảm giác được mông không chỉ có đau, lại còn có chất lỏng xuôi theo đùi chậm rãi chảy xuống.



Sắc mặt Nghê Diệp Tâm nháy mắt đỏ bừng, sau đó lộn nhào trốn trở về trong ổ chăn, dùng chăn đem chính mình bao kín.



Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng.



Nghê Diệp Tâm dùng đôi mắt hung hăng trừng hắn, nói:



“Cười cái gì mà cười, đều là do ai.”



“Ngươi nói xem, ta làm cái gì?”



Mộ Dung Trường Tình vừa cười vừa đi qua, cúi xuống hôn trán Nghê Diệp Tâm một cái, nói:



“Lại đây, ta giúp ngươi rửa sạch.”



“Vẫn là ta tự mình……”



Mỗi lần đều là khi đã hôn mê Mộ Dung Trường Tình giúp rửa sạch, cơ bản Nghê Diệp Tâm không có cảm giác gì, cho nên cũng sẽ không thẹn thùng. Nhưng hiện tại bất đồng, Nghê Diệp Tâm tưởng tượng liền cảm thấy quá thẹn.



Mộ Dung Trường Tình tỏ ra dễ nói chuyện, hướng mép giường ngồi xuống, nói:



“Vậy ngươi làm đi, ta chờ.”



“Chờ cái quỷ gì.”



Nghê Diệp Tâm liếc trắng mắt, nói:



“Ra bên ngoài chờ đi.”



“Còn thẹn thùng gì? Thân thể ngươi chỗ nào ta chưa nhìn qua?”



Nghê Diệp Tâm bị hắn nói mặt càng đỏ hơn.



“Cái đồ lưu manh không biết xấu hổ.”



Mộ Dung Trường Tình liền tiến tới ôm cả chăn và người vào trong ngực. Hắn duỗi tay đến phía dưới, ở trên mông Nghê Diệp Tâm nhéo một chút, nói:



“Vẫn là ta giúp ngươi rửa sạch đi. Dù gì… ta cũng có kinh nghiệm, cũng có thể mau một chút. Bọn họ còn chờ ở bên ngoài.”



Nghê Diệp Tâm muốn phản kháng nhưng hoàn toàn làm không được, lúc này mới cảm giác được giá trị vũ lực có bao nhiêu đáng sợ. Nhưng mà muốn đối kháng với biến thái võ công cao như Mộ Dung Trường Tình thật đúng là không dễ dàng.



Nghê Diệp Tâm cảm thấy, tiếp theo vẫn là nên ngất xỉu sẽ tốt hơn……



Hai người ở trong phòng một hồi, ba người đứng ngoài cửa vốn dĩ gấp gáp, chờ đến không kiên nhẫn, đổi thành đến bàn đá ngồi chờ.



Cừu Vô Nhất lắc lư hai chân ngắn, nâng quai hàm nói:



“Sao còn không ra nha!”



Qua ngày mới, Nghê Diệp Tâm rốt cuộc cũng mặc xong quần áo, nhưng sắc mặt hồng hồng, hơn nữa cả người một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể âm thầm nghiến răng nghiến lợi.



Mộ Dung Trường Tình phủ một kiện áo choàng, nói:




“Ô”



Mộ Dung Trường Tình lập tức đi tới nhìn. Cái rương mở ra, trong rương là trống không. Nhưng mà cái rương này không có đế, phía dưới là một lối đi đặc biệt sâu.



Nghê Diệp Tâm chỉ vào phía dưới, nói:



“Có phải ở phía dưới hay không?”



Trong phòng này quả nhiên có huyền cơ, ở phía dưới một cái rương có mật đạo.



Mộ Dung Trường Tình cũng không biết Lục Duyên có phải bị nhốt ở phía dưới hay không, bất quá lập tức liền mang theo Nghê Diệp Tâm đi xuống.



Mật đạo tối đen, rất sâu, Nghê Diệp Tâm đi một chút liền cảm thấy có chút giật mình. Nghê Diệp Tâm vội vàng kéo tay Mộ Dung Trường Tình, sau đó ghé vào bên tai hắn, nói:



“Đại hiệp, không thích hợp. Có phải cảm thấy rất quen thuộc?”



Mộ Dung Trường Tình cũng cau mày, thoạt nhìn đồng cảm cùng Nghê Diệp Tâm.



Nơi này thực sâu, có bậc thang luôn đi xuống.



Mộ Dung Trường Tình cũng phát hiện bố trí của mật đạo này rất quen. Quả thực giống như đúc mật đạo ở chỗ Thẩm đại hiệp.



Nghê Diệp Tâm hoài nghi mình có phải xuyên qua không gian tới chỗ đị lao của Thẩm đại hiệp hay không.



Lúc trước bọn họ ở chỗ Thẩm đại hiệp, từ trong địa lao cứu ra Thập Nữ. Lúc ấy mật đạo là phát hiện ở chỗ núi giả. Tuy rằng không phải phía dưới một cái rương, nhưng bước vào mật đạo thì cách bố trí rất giống nơi này.



Khi mắt Nghê Diệp Tâm thích ứng với bóng tối, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy phía dưới có người nằm trên mặt đất. Bởi vì quá xa, lại quá tối, Nghê Diệp Tâm thấy không rõ lắm.



Đó là một người nam nhân, dáng người cao lớn. Người kia hình như đã ngất xỉu, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.



Nghê Diệp Tâm túm túm tay áo Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình liền mang theo Nghê Diệp Tâm đi xuống.



Khi đến gần, Nghê Diệp Tâm liền thấy rõ đó là một nam nhân hơn hai mươi tuổi, bị xích tay chân.



Sắc mặt nam nhân có chút tái nhợt, quần áo rất đơn bạc. Vóc dáng hắn cao ráo, diện mạo tuy rằng văn nhã, bất quá không nhu nhược, thoạt nhìn rất là anh tuấn. Cổ tay phải của hắn có vết sẹo rất sâu, dài thoạt nhìn thực dữ tợn.



Người nam nhân này có lẽ chính là Lục Duyên mà mọi người thường nhắc đến.



Nghê Diệp Tâm vừa thấy tay phải liền đoán được thân phận người này.



Nghê Diệp Tâm muốn chạy qua nhìn Lục Duyên xem thế nào. Địa lao này lạnh đến thấu xương, sắc mặt Lục Duyên thoạt nhìn kém cực kỳ, hô hấp cũng mỏng manh, không biết có phải sắp tắt thở rồi hay không.



Nghê Diệp Tâm vừa muốn tiếp cận đối phương, đã bị Mộ Dung Trường Tình dùng một tay túm chặt. Hắn thấp giọng nói ở bên tai Nghê Diệp Tâm.



“Đừng nhúc nhích, hắn không có ngất xỉu, đang tỉnh.”



Nghê Diệp Tâm sửng sốt, vì nghe không ra Lục Duyên tỉnh hay là ngất xỉu. Nghê Diệp Tâm cảm thấy âm thanh hô hấp giống nhau, bất quá Mộ Dung Trường Tình rất khẳng định.



Tuy rằng trên người Lục Duyên có xích sắt, bất quá xích sắt chỉ có thể trói buộc phạm vi hoạt động. Một khi tiếp cận quá gần, cho dù xích sắt cũng không thế nào dùng được.



Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, nghĩ thầm.



Lục Duyên là đang giả bộ bất tỉnh?



Mộ Dung Trường Tình duỗi tay bảo hộ Nghê Diệp Tâm, vỗ một cái ý bảo đừng cử động.



Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, liền im lặng nhìn Mộ Dung Trường Tình đi qua.



Bước chân Mộ Dung Trường Tình không ngắn, hai bước liền đi tới. Sau đó hắn ngồi xổm xuống, hình như là muốn xem xét tình hình của Lục Duyên.



Nháy mắt khi Mộ Dung Trường Tình ngồi xổm xuống, Lục Duyên vẫn nằm im không nhúc nhích trên mặt đất đột nhiên đánh ra một chưởng. Xích sắt phát ra một tiếng leng keng giòn vang.