Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 283 : Truyền gia chi bảo của Thạch gia
Ngày đăng: 13:49 18/04/20
Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình đã có nhắc nhở, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn hoảng sợ, có chút lo lắng cho Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình cách người nọ rất gần. Nam nhân kia đánh ra một chưởng tựa hồ lực không nhỏ, làm tóc Mộ Dung Trường Tình cũng bị thổi bay bay.
Nhưng Mộ Dung Trường Tình cũng nâng tay rất nhanh. Âm thanh va chạm tuy rằng không lớn, bất quá Nghê Diệp Tâm lại nghe được tiếng xích sắt phát ra.
“Leng keng”
Nam nhân kia hừ một tiếng, sau khi xích sắt trên người chấn động, một tiếng hộc máu cũng phát ra.
“Phụt”
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, vội vàng đi về phía trước hai bước, bắt lấy tay Mộ Dung Trường Tình.
“Đại hiệp.... không có việc gì chứ?”
Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu, nói:
“Hắn trên người có thương tích.”
Nam nhân kia vốn dĩ muốn đánh lén Mộ Dung Trường Tình, nhưng chính bản thân lại bị thương. Sau khi đánh một chưởng vào Mộ Dung Trường Tình, hắn liền nằm liệt trên mặt đất, khí lực gần như hết, căn bản bò dậy không nổi.
Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:
“Hắn rốt cuộc có phải Lục Duyên hay không? Đại hiệp không đem hắn đánh chết đó chứ?”
“Thật ra đánh không đến mức chết, bất quá cũng không dư thừa mấy hơi.”
Mộ Dung Trường Tình nói, Nghê Diệp Tâm càng hoảng sợ.
“Đại hiệp đừng nói giỡn nha.”
Nam nhân kia ăn một chưởng có chút nửa hôn mê, ngã trên mặt đất thở hổn hển. Sau một lúc hắn mới khôi phục ý thức, chỉ là thoạt nhìn bị thương khá nặng, căn bản bò dậy không nổi, đừng nói đánh lén người khác.
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn hắn, nói:
“Nếu không phải hắn động thủ trước, hắn cũng không bị như thế, không thể trách ta được.”
Nghê Diệp Tâm trợn mắt, bất quá ngẫm lại kỳ thật đúng là như vậy mà.
Nghê Diệp Tâm nhìn nam nhân nằm liệt trên mặt đất không thể động, liền ngồi xổm xuống thò lại gần, hỏi.
“Này, ngươi tên là gì?”
Mộ Dung Trường Tình nhắc nhở:
“Cách xa một chút, đừng gần quá.”
Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, nói:
“Không sao, hắn đã bị thương, lại còn có đại hiệp bên cạnh, hắn không gây thương tổn được ta.”
Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm tâng bốc lên tận đỉnh, cũng liền để tùy ý đi.
Nghê Diệp Tâm cùng nam nhân kia nói chuyện, bất quá nam nhân kia không có để ý, cũng không biết có phải đã bị ngất rồi hay không.
Địa lao quá tối, Nghê Diệp Tâm nhìn không rõ ràng lắm, dứt khoát túm xích sắt lắc lư một chút.
“Ui...”
Xích sắt run lên, nam nhân kia lập tức hừ một tiếng.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ.
Chẳng lẽ xích sắt là phần thân thể, không có động hắn, chỉ là quơ quơ xích sắt mà thôi, sao đau đến như vậy?
Nghê Diệp Tâm túm xích sắt thật cứng rồi sau đó thật chậm rãi đem xích sắt buông ra.
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Xích sắt cố định ở xương tỳ bà, ngươi dùng lực kéo hắn đương nhiên sẽ đau.”
“Cái gì?”
Nghê Diệp Tâm phát ngốc.
Xích sắt không phải trói thân thể cùm tay cùng chân sao? Như thế nào lại cố định ở xương tỳ bà.
Nghê Diệp Tâm tuy rằng không hành tẩu giang hồ, võ công cũng không phải thực tốt. Bất quá tốt xấu gì cũng biết xương tỳ bà là cái gì, chính là chỗ khối xương to ở mặt sau bả vai. Trước kia xem những tiểu thuyết và phim võ hiệp, thường xuyên sẽ có nhắc đến tình tiết xuyên xương tỳ bà.
Người tập võ, chỉ cần bị xuyên xương tỳ bà, trên cơ bản giống bị chặt đứt tay chân, cũng không có khác gì mất hết võ công.
Bị một cái móc sắt bén xuyên qua bả vai, Nghê Diệp Tâm nghĩ thôi đã cảm thấy đau muốn chết.
Lục Duyên trầm mặc trong chốc lát, nói:
“Ta lúc ấy đã rời đi, cũng không biết Thạch Mai Hinh đi tìm ta. Cho nên căn bản không có nhìn thấy Thạch Mai Hinh bị ai giết.”
Lục Duyên nói bởi vì hắn thân thể bệnh nặng, còn có người muốn giết hắn, hắn không thể không rời đi. Cho nên hắn nói với bà lão hàng xóm là phải về quê, liền rời khỏi căn nhà nhỏ. Bất quá Lục Duyên cũng không đi xa. Hắn chỉ ở bên ngoài trấn mà thôi, muốn chờ dưỡng bệnh xong lại trở về. Cho nên tin tức Thạch tiểu thư chết, Lục Duyên thực mau liền nghe được. Lúc này hắn mới gấp trở về nhìn xem là chuyện như thế nào, lại gặp Thạch đại hiệp.
“Thạch Mai Hinh tuy rằng không kết thù cùng người nào, nhưng muốn giết nàng có lẽ đúng là không ít.”
Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt, nói:
“Hả, sao lại nói như thế? Vì cái gì không ít người muốn giết nàng. Là ai muốn giết nàng.”
“Tuy rằng Nghê đại nhân là người phủ Khai Phong, không thường hành tẩu giang hồ, bất quá bằng hữu của Nghê đại nhân đây võ công không tồi, hẳn là người thường hành tẩu ở trên giang hồ phải không? Gần đây cũng nghe nói qua về hộp gỗ khắc những đôi mắt cùng truyền thuyết về Ma giáo chứ?”
“Hộp gỗ?”
Nghê Diệp Tâm lắp bắp kinh hãi, nói:
“Chẳng lẽ Thạch tiểu thư cùng hộp gỗ có quan hệ?”
Lục Duyên gật gật đầu, nói:
“Tất nhiên, Thạch gia có một cái hộp gỗ như vậy, nghe nói là truyền gia chi bảo của Thạch gia, sau này là của hồi môn của Thạch Mai Hinh.”
Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói:
“Thì ra Thạch gia cũng có một cái hộp gỗ.”
“Mục gia cũng có một cái hộp gỗ như thế, bằng không ngươi cho rằng vì sao Thạch gia bức bách Thạch Mai Hinh gả cho Mục Nam Đình? Thạch đại hiệp bất quá là muốn chiếm đoạt hộp gỗ làm của riêng mà thôi.”
Nghê Diệp Tâm càng kinh ngạc.
Vậy là nhà Mục Nam Đình cũng có một cái hộp gỗ!
Bọn họ vốn dĩ chỉ là vì thuốc giải mới tới đây, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ thế nhưng lại đụng phải hộp gỗ.
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Xem ra ngươi xen vào việc người khác vẫn là có lý.”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn là phun tào mình.
“Ngươi làm sao mà biết được?”
Lục Duyên nói:
“Ta ở Thạch gia cũng hai mươi năm, cái hộp gỗ kia ta đã thấy.”
Tròng mắt Nghê Diệp Tâm đột nhiên xoay chuyển, nói:
“Hộp gỗ có phải ở trong phòng Thạch Mai Hinh hay không?”
Lục Duyên ngẩn ra, hồ nghi nhìn nhìn, rồi gật gật đầu, nói:
“Phải, trước kia Thạch Mai Hinh đã cho ta xem qua một lần, đúng là ở trong phòng nàng.”
“Đại hiệp... đại hiệp, phòng Thạch Mai Hinh mất rất nhiều đồ vật đáng giá. Khi chúng ta đi nhìn không có thấy hộp gỗ, có phải có người trộm hộp gỗ rồi hay không? Cho nên Thạch đại hiệp mới nổi trận lôi đình?”
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Có khả năng.”
“Chẳng lẽ người giết Thạch Mai Hinh chính là vì cái hộp gỗ kia?”
Gần đây trên giang hồ mưa máu gió tanh. Bởi vì hộp gỗ mà đã chết rất nhiều người. Khả năng này hoàn toàn không thể loại trừ.
Nghê Diệp Tâm đánh giá Lục Duyên vài lần, rồi nói:
“Xem ra ngươi biết rất nhiều, chúng ta đích xác phải cứu ngươi.”
Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Đại hiệp giúp hắn đi. Chúng ta nhanh đem hắn mang ra ngoài, vạn nhất có người nhìn thấy liền không xong.”
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, đem tay áo kéo lên, xem ra là không muốn máu trên người Lục Duyên dính quần áo hắn.
Nghê Diệp Tâm nhìn động tác Mộ Dung Trường Tình không nhanh không chậm, liền thò lại gần muốn hỗ trợ.
“Đại hiệp nhẹ một chút, đừng để hắn chết.”
Mộ Dung Trường Tình cười nói:
“Ta sợ ta nhẹ hắn có thể đau gấp mười lần.”