Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 286 : Gặp ác mộng phát tiết

Ngày đăng: 13:49 18/04/20


Cừu Vô Tự nghĩ như vậy liền cảm thấy có khả năng Vô Chính biết cái gì đó. Trong lòng hắn có chút thấp thỏm, cảm thấy không thể giấu giếm việc Vô Chính đã tới, phải nói cùng mấy người Mộ Dung Trường Tình.



Cừu Vô Tự chần chờ một chút, rồi kêu Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm cùng về phòng hắn.



"Ta có chút việc muốn nói cùng các ngươi."



Nghê Diệp Tâm ngáp dài ngáp ngắn, buồn ngủ muốn chết lê chân đi.



Nhìn sắc mặt Cừu Vô Tự ngưng trọng lại chần chờ, Nghê Diệp Tâm nhịn không được phun tào.



"Cừu Trưởng lão, đã trễ thế rồi, ta buồn ngủ quá. Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi đừng nói với chúng ta là ngươi có thai nha?"



"Cái gì?"



Cừu Vô Tự thiếu chút nữa hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm, chấn kinh không thể nhẫn, đôi mắt trừng lớn.



Cừu Vô Nhất tò mò nhìn Cừu Vô Tự, giọng nói non nớt nghiêm túc hỏi.



"Vì sao ca ca mang thai?"



"......"



Mộ Dung Trường Tình mặt không biểu tình.



Cốc Triệu Kinh xấu hổ muốn chết, vội vàng cúi đầu giả vờ không nghe thấy.



Nghê Diệp Tâm cố mở to mắt nói chuyện cùng Cừu Vô Tự, mệt mỏi như không xương cốt dựa vào Mộ Dung Trường Tình.



Mộ Dung Trường Tình đẩy đẩy, muốn cho Nghê Diệp Tâm thẳng người. Bất quá đẩy thiếu chút nữa làm Nghê Diệp Tâm ngã trên mặt đất. Sau đó hắn cũng không dám đẩy nữa.



Cừu Vô Tự nói:



"Trước đó... trước đó Vô Chính.. đã tới..."



"A? Vô Chính!"



Nháy mắt Nghê Diệp Tâm liền tỉnh, vẻ mặt kinh ngạc, hứng thú nói:



"Khi nào?"



Cừu Vô Tự đem hai lần Vô Chính tới nói ra, hơn nữa cũng nói những gì hắn nhắc nhở cho mọi người nghe. Đương nhiên chuyện xấu hổ làm cùng Vô Chính thì tuyệt đối không nói.



Nhưng dù Cừu Vô Tự không nói, Nghê Diệp Tâm tựa hồ nhạy bén đã phát hiện. Kinh ngạc thiếu chút nữa Nghê Diệp Tâm liền nhảy dựng lên, nói:



"Cho nên đêm đó ngươi không phải vì bỏ phân mà kéo quần?!"



"......"



Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa bị Nghê Diệp Tâm làm tức chết, nhịn không được vỗ mông Nghê Diệp Tâm, nói:



"Câm miệng."



Nghê Diệp Tâm mới vừa nhảy dựng lên đã bị đánh mông, âm thanh còn rất vang dội, tức khắc sắc mặt đỏ bừng, rất ngượng ngùng, nghiến răng nghiến lợi nói:



"Nhiều người như vậy sao còn đánh mông ta?"



Mộ Dung Trường Tình nhếch mép, lại không nói lời nào.



Cừu Vô Nhất khó chịu, chu miệng, không vui nói:



"Thì ra lần trước là Vô Chính tới. Nhưng vì sao hắn tới thân thể ca ca liền đặc biệt không tốt, còn ngất đi nữa chứ?"



"......"




Đặc biệt cổ không chỉ dài, hơn nữa độ cong cũng rất đẹp. Còn có xương quai xanh tinh tế, không giống giống cô nương cũng không thô đến đáng sợ.



Mục Nam Đình vừa miên man suy nghĩ vừa lau lau thân thể cho Lục Duyên. Sau khi xong, hắn thở phào, lên giường chuẩn bị tiếp tục ngủ.



Tuy rằng không biết hiện tại là giờ nào, Mục Nam Đình cảm thấy nói không chừng đã sắp hừng đông.



Hắn mỏi mệt bò lên giường, sau đó buông lỏng nằm xuống, lại đụng tới Lục Duyên. Lục Duyên phát ra tiếng hừ thật nhỏ, sau đó liền mở mắt. Mục Nam Đình khó chịu nói:



"Ta hầu hạ ngươi nửa ngày, không cẩn thận chạm vào ngươi một chút cũng không được à?"



Lục Duyên nhìn hắn biểu tình đặc biệt kỳ quái, ánh mắt Lục Duyên cũng đặc biệt kỳ quái.



Sau đó Lục Duyên thực gian nan xê dịch thân thể một chút, cùng Mục Nam Đình bảo trì khoảng cách.



Mục Nam Đình hừ lạnh.



Ta bị xem như là ôn dịch? Lục Duyên như là e sợ, muốn tránh còn không kịp?



Mục Nam Đình vừa muốn cùng Lục Duyên nói lí lẽ, kết quả đột nhiên cảm giác được có gì đó không thích hợp. Bởi vì hắn phát hiện vừa rồi hình như không phải chân mình đụng trúng Lục Duyên.



Hơn nữa chỗ kia lúc này.....



Mục Nam Đình trợn tròn mắt.



Rõ ràng vừa rồi vẫn là nửa mềm nửa cứng, ai ngờ đến lúc này tiểu đệ đệ đã đứng lên, lại còn chạm tới chân Lục Duyên.



Ánh mắt Lục Duyên vừa rồi lộ vẻ kỳ quái......



Mục Nam Đình rốt cuộc đã minh bạch là có ý tứ gì, xấu hổ đến không chịu được.



Tuyệt đối là vừa rồi khi lau thân thể cho Lục Duyên, nhìn thấy da dẻ vừa trắng vừa mịn đã chảy nước miếng thèm muốn. Ai kêu hắn là một đại nam nhân mà lại xinh đẹp chứ?



Mục Nam Đình tự tìm cớ, bất quá vẫn xấu hổ muốn chết, sắc mặt đỏ bừng. Hắn dứt khoát nhanh xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Lục Duyên, co lại ở trong góc trút giận.



Mục Nam Đình muốn ngủ, nhưng nhắm mắt liền bắt đầu nghĩ tới thân thể kia. Sau đó rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ lại bắt đầu mộng kỳ quái lung tung rối loạn.



Mục Nam Đình nằm mơ thấy mình cùng Thạch Mai Hinh bái đường thành thân, kết quả uống rất nhiều. Khi vào động phòng, hắn cởi quần áo Thạch Mai Hinh, lộ ra làn da trắng mịn. Nhưng thân thể rắn chắc kia rõ ràng là của nam nhân, khiến Mục Nam Đình sợ hãi.



Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện người mặc hỉ phục màu đỏ rực kia không phải Thạch Mai Hinh, mà là Lục Duyên.



Quần áo Lục Duyên đã bị hắn kéo xuống, làn bóng loáng trắng nõn đập vào mắt Mục Nam Đình, làm nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.



Chỉ là ngay sau đó, Lục Duyên liền đem hắn áp đảo ở trên giường. Mục Nam Đình không thể phản kháng, cảm giác sức lực của Lục Duyên cực kỳ lớn.



Sau đó Lục Duyên liền dùng giọng nói ôn nhu dễ nghe kia lạnh lùng chất vấn hắn vì sao muốn cướp sư muội.



Mục Nam Đình còn chưa kịp hô lên, kết quả lại nghe Lục Duyên nói phải giáo huấn hắn một trận.



Sau đó......



Mục Nam Đình mơ thấy mình bị người khác phá thân.



Mục Nam Đình sợ tới mức lập tức liền mở to mắt, đột nhiên ngồi dậy. Hắn ngồi dậy liền đối diện ánh mắt Lục Duyên lộ vẻ kỳ quái, y hệt đêm qua.



Mục Nam Đình thở phì phò, muốn hung ác rống Lục Duyên, nhưng giọng nói chỉ phát ra một tiếng ô.



Hắn còn cảm giác mình không quá thích hợp, đem chăn kéo ra tức khắc trợn tròn mắt...



Phía dưới nhão dính.



Gặp ác mộng ngược lại phát tiết!