Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 287 : Nói bậy thành trúng?

Ngày đăng: 13:49 18/04/20


Mục Nam Đình duỗi tay sờ sờ, liền sờ được một tay nhão dính. Quan trọng là khi hắn sờ là đã đem chăn xốc lên...



Lục Duyên dùng một bộ mặt không thể tin nhìn hắn. Ánh mắt kia thật sự làm Mục Nam Đình cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, hận không thể ngất xỉu ngay.



Lục Duyên không nói gì, cố nhích nhích một chút, lại cùng Mục Nam Đình kéo ra một ít khoảng cách.



Mục Nam Đình tức giận, rất muốn giơ tay đánh Lục Duyên một cái. Bất quá trên tay nhão dính, hắn không thể làm vậy. Mục Nam Đình vội vàng kẹp chân, nhảy xuống giường. Sốt ruột hoảng hốt chạy đến cái tủ chứa túi hành lý, hắn cởi bỏ quần áo dơ, sau đó dùng khăn lau lau, rồi lấy ra một cái quần mới mặc vào.



Lục Duyên vẫn luôn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Mục Nam Đình, nhưng khi hắn cởi quần áo liền hướng tầm nhìn sang chỗ khác.



Mục Nam Đình đổi quần mới xong rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình xui xẻo tột đỉnh. Hắn vừa quay đầu liền phát hiện Lục Duyên đã ngồi dậy, tay che lại vết thương, đau đến lông mày cũng nhăn lại. Mục Nam Đình hoảng sợ, nói:



"Đêm qua mới vừa cầm máu cho ngươi, giờ ngươi lại muốn máu chảy thành sông? Sao lại ngồi dậy?"



Sắc mặt Lục Duyên thật ra so với đêm qua đã khá hơn rất nhiều, thoạt nhìn khôi phục cũng không tệ lắm.



Lục Duyên nói:



"Ta không thể tiếp tục ở lại nơi này."



"Ai u a."



Mục Nam Đình âm dương quái khí nói:



"Ngươi còn biết không thể liên lụy ta à. Ta có cần cảm ơn ngươi hay không."



Ánh mắt Lục Duyên như nhìn kẻ ngốc, nói:



"Ta là sợ ngươi liên lụy ta."



"Ta......"



Mục Nam Đình rống lên.



"Ta sao liên lụy ngươi?"



"Bởi vì ngươi quá ngốc."



"Ngươi......"



Mục Nam Đình tức giận muốn chết, nói:



"Ngươi là chó cắn Lã Động Tân. Đúng là không biết người tốt!"



Lục Duyên cười lạnh nói:



"Có quan hệ cùng Thạch gia mà là người tốt sao?"



Mục Nam Đình tức giận đến cả người run run, nói:



"Ngươi cũng là đệ tử Thạch gia đó. Ngươi cũng mắng chính mình rồi."



"Ta vốn dĩ không phải người tốt gì."



Mục Nam Đình cảm thấy mình nói không được, tức giận thật sự muốn nhào lên đánh Lục Duyên. Chỉ vì Lục Duyên có thương tích, hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là quá không quang minh lỗi lạc.



Khi hai người còn đang cãi cọ, Nghê Diệp Tâm một chân đá văng cửa phòng.



Sáng sớm, Nghê Diệp Tâm còn chưa tỉnh ngủ, liền nghe được hai người cãi nhau ầm ĩ. Đặc biệt giọng Mục Nam Đình rất to, hận không thể làm toàn bộ Thạch gia nghe thấy.



Nghê Diệp Tâm không thể nhịn được nữa, bò dậy mặc quần áo, liền tới đây đá cửa.



Nghê Diệp Tâm đá mạnh, rồi đứng trước cửa nói:



"Hai người các ngươi đủ rồi đó. Mới sáng sớm liền ve vãn đánh yêu, còn lớn tiếng như vậy, muốn cho tất cả mọi người đều nghe được sao?"



Lục Duyên cùng Mục Nam Đình đều sửng sốt, nghe Nghê Diệp Tâm nói bốn chữ "ve vãn đánh yêu" đều xuất hiện biểu tình chinh lăng. Sau đó thực quỷ dị chính là Nghê Diệp Tâm phát hiện hai người kia thế nhưng đều...



Đỏ mặt......?



Nghê Diệp Tâm có điểm phát ngốc, tự nhủ.



Ta bất quá là nói đùa, sẽ không thật sự nói bậy thành trúng chứ?




"Chúng ta đi ra ngoài chắn một thời gian, các ngươi đừng lộ ra dấu vết."



Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lập tức ra khỏi phòng. Mục Nam Đình vội vàng sửa sang lại trong phòng, cũng kéo chăn đắp cho Lục Duyên, sau đó vội vã trở lại phòng mình.



Bên ngoài quả nhiên có người tới, là Thạch đại hiệp cùng mấy đệ tử.



Thạch đại hiệp vội vã, càng sốt ruột hơn cả ngày hôm qua. Nghê Diệp Tâm làm bộ muốn đi ra ngoài.



"Thạch đại hiệp thức sớm vậy. Chúng ta đang muốn đi ăn sáng. Thạch đại hiệp là muốn đi đâu?"



T



hạch đại hiệp nhìn thấy hai người Nghê Diệp Tâm, nói:



"Đêm qua, Lục Duyên bị ta bắt về đã chạy mất. Ta đang cùng đệ tử tìm hắn."



Nghê Diệp Tâm giả bộ kinh ngạc.



"Hả? Cái gì? Lục Duyên bị Thạch đại hiệp bắt được rồi? Ta cũng chưa nghe nói. Nhưng sao lại chạy mất?"



Thạch đại hiệp sắc mặt khó coi muốn chết, nói:



"Hôm nay sáng sớm đã không thấy tăm hơi, cũng không biết làm như thế nào chạy trốn được."



Thạch đại hiệp chính là xuyên xương tỳ bà của Lục Duyên, căn bản không thể tưởng tượng được Lục Duyên còn có thể chạy trốn. Chuyện này chính là vịt nấu chín còn bay mất.



Thạch đại hiệp phi thường không cam lòng, nói:



"Hai vị thứ lỗi, xin cho chúng ta vào phòng tìm một chút. Lỡ như Lục Duyên chạy ra rồi ẩn nấp ở trong phòng hai vị. Vậy hai vị sẽ gặp bất lợi."



Nghê Diệp Tâm vội vàng tránh ra.



"Thạch đại hiệp xin tự tiện. Nơi này vốn dĩ chính là nhà của Thạch đại hiệp mà."



Thạch đại hiệp thấy bọn họ cũng không ngăn trở, cũng không có nghĩ nhiều, lệnh đệ tử đi vào lục soát.



Mục Nam Đình ngồi ở trong phòng, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hắn biết thực mau phòng hắn cũng sẽ có người tới lục soát. Nhưng nghe được phòng bên cạnh có người đi lục soát tra xét, hắn cũng có chút khẩn trương.



Nhóm đệ tử lại lục soát kỹ càng trong sân.



Bọn họ vào phòng lại không biết "Cừu Vô Tự" nằm ở trên giường nghỉ ngơi chính là Lục Duyên, hoàn toàn nhìn không ra. Bọn họ chỉ là nhìn thoáng qua Lục Duyên, sau đó liền đi lục soát chỗ khác.



Cuối cùng nhóm người Thạch đại hiệp tất nhiên không có lục soát ra bất cứ thứ gì, phi thường ảo não rời khỏi.



Thạch đại hiệp đang muốn đi, Nghê Diệp Tâm liền gọi lại.



"Đúng rồi, Thạch đại hiệp, chúng ta ở chỗ này đã quấy rầy lâu rồi. Xin hỏi Thạch đại hiệp, dược liệu chúng ta cần bao nhiêu lâu nữa mới có thể có được?"



"Đừng có gấp, đệ tử đi lấy dược liệu kia đang trên đường trở về, rất mau sẽ đến."



"Vậy xin đa tạ Thạch đại hiệp."



Thạch đại hiệp nói xong vội vã đi ngay.



Khi đám người kia đã đi xa, Mộ Dung Trường Tình mới nói.



"Không có việc gì nữa."



Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra.



"Thấy chưa, biện pháp của ta quả nhiên là dùng được."



"Kế tiếp, chúng ta nhanh tìm được cái hộp gỗ của Thạch gia, sau đó mau chóng rời khỏi đây."



Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói:



"Ta cũng nghĩ như vậy."



Vốn dĩ Thạch gia có cái hộp gỗ, bất quá đã bị lấy mất rồi. Người lấy hộp gỗ không chỉ có thể là hung thủ giết Thạch Mai Hinh, hơn nữa rất có khả năng là người trong Thạch gia.



"Người kia hẳn là biết Thạch Mai Hinh để chìa khóa ở nơi nào, không chừng là người bên cạnh Thạch Mai Hinh. Chúng ta phải cẩn thận dò hỏi một chút."