Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 289 : Không thể bớt lo
Ngày đăng: 13:49 18/04/20
Cừu Vô Nhất mang Cừu Vô Tự đến thị trấn bên cạnh, thuê một gian phòng trong khách điếm cho Cừu Vô Tự.
Đặt Cừu Vô Tự nằm xuống giường xong, Cừu Vô Nhất như ông cụ non nghiêm trang nói:
"Ca ca, ta phải đi về, ngươi ở một mình nơi này có được không? Hay là ta đi tìm một ít người trong giáo lại đây chiếu cố ca ca."
Cừu Vô Tự vẫy vẫy tay, nói:
"Đừng lo lắng, ta không phải trẻ nhỏ, sao không thể ở một mình được?"
Cừu Vô Nhất bĩu môi nói:
"Nhưng lần trước đã bị người xấu bắt đi đó!"
"Ngoài ý muốn mà thôi."
"Lỡ như lại gặp ngoài ý muốn nữa thì sao?!"
"......"
Không thể phản đối, Cừu Vô Tự phải dỗ dành thật lâu, rốt cuộc cũng làm Cừu Vô Nhất đồng ý. Nó phải chạy nhanh về Thạch gia. Cả đi lẫn về thời gian cũng không ngắn, nhưng cũng không thể để người khác nhìn ra bất thường.
Cừu Vô Nhất vẫn có chút lo lắng, lưu luyến bước đi.
Cừu Vô Tự một mình ở lại kỳ thật cũng không có gì. Hắn cũng dịch dung, dọc đường đi cũng chưa ai phát hiện.
Tại Thạch gia, Lục Duyên giả trang thành Cừu Vô Tự. Cừu Vô Tự cùng Cừu Vô Nhất lén chạy ra ngoài cũng đã dịch dung. Bất quá hắn cũng không có dịch dung thành Lục Duyên. Hắn chỉ là tùy tiện dịch dung một chút để mình biến thành một người qua đường Giáp. Khuôn mặt hiện tại rất bình thường, người khác nhìn thấy cũng sẽ không để ý.
Cừu Vô Tự bôn ba hơn nửa ngày, tuy rằng hai trấn cũng không xa, bất quá vẫn làm hắn mệt lợi hại.
Đóng cửa cài then, sau đó Cừu Vô Tự nằm ở lên giường. Hắn chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cũng không biết sự tình ở Thạch gia khi nào mới có thể kết thúc đây. Cừu Vô Tự mơ mơ màng màng rồi cũng ngủ.
Mới đầu cảm giác thả lỏng, ngủ xem như yên ổn, nhưng sau đó hắn bắt đầu đổ mồ hôi. Trời lạnh, phòng khách điếm lại có chút lọt gió, nhưng mà Cừu Vô Tự cả người đầy mồ hôi. Có mồ hôi càng cảm thấy lạnh hơn.
Cừu Vô Tự cảm giác mình dường như run rẩy, hơn nữa toàn thân vô lực, nửa mơ nửa tỉnh. Lúc này hắn mới nhớ tới mình có thể là chưa uống thuốc, cho nên độc lại quấy phá.
Cừu Vô Tự vô lực duỗi tay sờ soạng, muốn lấy ra bình thuốc nhỏ trên người. Bất quá tay có điểm run rẩy, sờ soạng thật lâu mà không có lấy ra được.
"Lộc cộc"
Kết quả liền nghe được một tiếng động. Thì ra bình thuốc nhỏ đã từ trên người hắn lăn xuống, còn bị hắn lung tung sờ sờ nên bị quăng ra thật xa.
Thở dài một tiếng, Cừu Vô Tự vội vàng từ giường bò dậy. Lúc này hắn mới chú ý tới sắc trời đã tối tăm, cũng không biết là giờ nào. Hắn thấy mình ngủ cũng không lâu, sao lại đến tối như vậy. Không biết là do mặt trời đã lặn, hay là lại có mưa tuyết cho nên sắc trời mới âm u.
Cừu Vô Tự vừa định xuống giường đi nhặt bình thuốc, bất quá đột nhiên liền phát hiện có một bàn tay đem bình thuốc nhỏ nhặt lên.
Cừu Vô Tự hoảng sợ, còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ, lập tức đề phòng, ngẩng đầu nhìn.
Trong phòng thế nhưng có người.
Một người nam nhân cao lớn đứng ở bên kia, lặng yên không một tiếng động. Bởi vì ánh sáng thực u ám, lại là ngược sáng cho nên cơ hồ thấy không rõ lắm. Bất quá Cừu Vô Tự chỉ cần nhìn hình dáng là có thể nhận ra đó là Vô Chính.
"Vô Chính?"
Cừu Vô Tự chấn kinh hỏi.
Vô Chính nhặt bình thuốc trên mặt đất lên, chậm rãi đi tới, ngồi ở trên mép giường, nói:
"Sư phụ, ngươi không có uống thuốc đúng hạn. Thật là làm người ta lo lắng."
Vô Chính ngồi xuống, sau đó mở nắp bình thuốc lấy ra một viên đút cho Cừu Vô Tự.
"Mau nuốt vào, ta đi lấy nước cho sư phụ."
Cừu Vô Tự lấy viên thuốc từ tay Vô Chính liền bỏ vào miệng.
Hắn còn chưa tỉnh, cảm thấy cả người đần độn. Trong đầu mơ hồ nghĩ chính mình là đang nằm mơ sao? Vô Chính bằng cách nào biết chỗ này?
Cừu Vô Tự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng gật gật đầu. Vô Chính cười một tiếng, nói:
"Sư phụ đem chân tách ra một ít, được không?"
Cừu Vô Tự tức khắc liền tạc mao, nhấc chân đá Vô Chính.
"Ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước a."
Cừu Vô Tự cười tươi, duỗi tay chụp lấy, liền nắm cái chân Cừu Vô Tự đá tới, còn cúi đầu hôn lên phần đùi trơn bóng một cái.
"Sư phụ rất nghe lời nha."
Ở bên kia, thời điểm Cừu Vô Nhất chạy về Thạch gia đã là buổi chiều. Buổi chiều sắc trời bắt đầu tối tăm, giống như muốn đổ tuyết, âm u, còn đặc biệt lạnh.
Thạch đại hiệp cũng vừa trở về. Đã lục soát một lần cũng tìm không thấy Lục Duyên, đi ra ngoài hỏi thăm cũng không có nghe được tin tức Lục Duyên.
Thạch đại hiệp quả thực bực tức thành giận. Buổi chiều thời điểm Cừu Vô Nhất vừa trở về, Thạch đại hiệp liền mang theo người tới lục soát phòng dành cho khách một lần nữa.
Mấy người Nghê Diệp Tâm phi thường phối hợp, còn cười tủm tỉm mời Thạch đại hiệp vào lục soát.
Lục Duyên đã có kinh nghiệm, nằm ở trên giường ngủ, cũng không mở mắt, ngủ đến đặc biệt an ổn. Thạch đại hiệp cùng đệ tử đều tiến vào lục soát, bất quá hoàn toàn không nghĩ tới "Cừu Vô Tự" nằm trên giường chính là Lục Duyên.
Thạch đại hiệp tới, Nghê Diệp Tâm liền hỏi về dược liệu làm cho ông ta ngột ngạt. Thạch đại hiệp căng da đầu nói Nghê Diệp Tâm đừng có gấp, lập tức là có.
Thạch đại hiệp lục soát phòng dành cho khách hai lần cũng không tìm được người, cuối cùng chỉ có thể phi thường không cam lòng rời đi.
Buổi chiều thật đúng là có tuyết lớn. Tuyết che trời lấp đất, không có bao nhiêu thời gian thế mà đã tích một tầng tuyết mỏng.
Nghê Diệp Tâm thực hưng phấn, nói:
"Đại hiệp, hay chúng ta đi ra ngoài đắp người tuyết đi?"
"Đắp người tuyết?"
Mộ Dung Trường Tình kỳ quái nhìn Nghê Diệp Tâm.
Tổng đàn Ma giáo rất lạnh, cơ hồ là nhiều năm có tuyết. Mộ Dung Trường Tình nhìn một mảnh trắng xoá cũng không cảm thấy thú vị. Hơn nữa tuyết không nhất định sạch sẽ, nước tan ra cũng dễ làm thành một bãi lầy lội, cho nên Mộ Dung Trường Tình phi thường ghét bỏ.
Nghê Diệp Tâm hứng thú bừng bừng, vì rất ít khi có thể nhìn thấy mưa tuyết lớn, nói:
"Đương nhiên chỉ là thuận đường đi đắp người tuyết. Ta còn muốn ra cửa tìm hiểu một chút tin tức."
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, cười nói:
"Thuận đường?"
Nghê Diệp Tâm nghiêm trang gật đầu.
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm có hứng thú như vậy, nói:
"Mặc thêm áo rồi đi."
Nghê Diệp Tâm lập tức lấy thêm một cái áo choàng khoát vào, sau đó còn tung ta tung tăng chân chó lấy cho Mộ Dung Trường Tình một cái áo choàng. Hai người liền ra cửa.
Hai người ra cửa lại đụng phải Mục Nam Đình. Mục Nam Đình tò mò hỏi:
"Các ngươi lại muốn đi đâu?"
Nghê Diệp Tâm nói:
"Đi ra ngoài dạo."
"Đã tối đen mà còn ra ngoài. Chỗ các ngươi còn có một đào phạm đó. Các ngươi còn vui vẻ đi giải sầu."
Nghê Diệp Tâm cười nói:
"Không phải còn có Mục thiếu hiệp uy phong tương trợ sao? Đúng rồi Mục thiếu hiệp, khi đi ăn cơm đừng quên lấy một phần cho tình địch nha."