Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 290 : Chơi tuyết
Ngày đăng: 13:49 18/04/20
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi rồi, Mục Nam Đình phi thường tức giận bất bình.
Vì cái gì luôn là hắn đi chiếu cố Lục Duyên. Mà Lục Duyên đâu có cảm kích. Quan trọng chính là hắn còn có phản ứng kỳ quái.
Cũng do Lục Duyên thoạt nhìn lịch sự văn nhã còn có diện mạo rất chính nghĩa. Dù kỳ thật không phải như vậy. Bằng không sao có thể làm Thạch Mai Hinh mê đến đầu óc choáng váng?
Mục Nam Đình cảm thấy tuyệt đối là như thế. Nếu không sao hắn là một người thích cô nương xinh đẹp công tử thanh tú lại bị Lục Duyên làm cho có cảm giác.
Ta không phải biến thái!
Mục Nam Đình ở trong lòng liên tiếp phun tào mắng chửi Lục Duyên. Bất quá tới giờ cơm, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình không trở về, Mục Nam Đình vẫn đủng đỉnh đi ăn cơm, sau đó còn bưng về một cái khay. Khay đương nhiên là thức ăn cho Lục Duyên.
Mục Nam Đình cũng không lấy thịt, mà lấy cháo, rau xanh, màn thầu, một ít bánh bao chay. Hắn nghĩ thầm Lục Duyên bị thương bụng không thể ăn thịt, phải ăn thứ dễ tiêu mới được.
Mục Nam Đình chơi xấu, liền đặc biệt vui vẻ, vừa ngâm nga tiểu khúc vừa đi trở về phòng dành cho khách. Sau đó hắn không khách khí dùng một chân đá văng cửa phòng.
Vốn dĩ Cừu Vô Tự là ngủ cùng Cốc Triệu Kinh và Cừu Vô Nhất. Nhưng hiện tại bọn họ đem Lục Duyên giao cho Mục Nam Đình chiếu cố, thời điểm buổi trưa liền đem người tới phòng Mục Nam Đình.
Mục Nam Đình về phòng của mình thì không cần gõ cửa, một chân liền đá văng cửa, bộ dáng thực không khách khí.
Kỳ thật hắn cố ý. Hắn nghĩ Lục Duyên nói không chừng đang ngủ, cho nên muốn dọa một chút.
Bất quá thực đáng tiếc, Lục Duyên cũng không phải đang ngủ, chỉ là không có ngồi dậy, nằm ở trên giường nhìn nóc nhà, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Mục Nam Đình làm ra động tĩnh lớn như vậy, Lục Duyên cũng không chớp nháy khiến Mục Nam Đình tức giận đến trợn trắng mắt.
Mục Nam Đình hầm hừ đi vào, đóng cửa, đem khay đặt ở trên mép giường, giọng hung ác nói:
"Còn không ngồi dậy ăn. Đây chính là thiếu gia đại phát từ bi mang về cho ngươi ăn."
Lục Duyên đỡ chỗ bị thương ngồi dậy, nhìn thoáng qua khay đồ ăn. Tuy rằng thực nhạt nhẽo, nhưng người sinh bệnh cũng không thể ăn đồ khó tiêu hóa. Lục Duyên thực vừa lòng, nhàn nhạt nói một câu:
"Cảm ơn."
Sau đó hắn dựa lưng vào đầu giường liền bắt đầu thong thả ung dung ăn cháo.
Mục Nam Đình hoài nghi lỗ tai bị lỗi, ngoáy ngoáy, kinh ngạc nói:
"Ngươi có phải mất máu quá nhiều cho nên biến thành ngốc hay không?"
Lục Duyên không để ý đến hắn, chỉ tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Hắn dùng tay trái cầm cái muỗng. Có lẽ tay phải cầm không được đồ vật, dù sao cánh tay bị thương quá nghiêm trọng, hiện tại xương tỳ bà bị xuyên qua còn chưa có bình phục.
Lục Duyên thử dùng tay phải lấy một cái màn thầu. Bất quá Mục Nam Đình động tác càng mau. Nhìn thấy hắn run rẩy cầm lấy một cái màn thầu, Mục Nam Đình lập tức liền đoạt lấy màn trong tay hắn.
"Hắc hắc!"
Mục Nam Đình đoạt màn thầu của người ta, còn lập tức cắn một ngụm. Sau đó dường như muốn thị uy, đem màn thầu quơ quơ trước mặt Lục Duyên.
Màn thầu trắng nõn có chỗ lõm vào cong cong, là dấu răng của Mục Nam Đình.
Lục Duyên thực bất đắc dĩ nhìn hắn, sau đó lại cầm một cái bánh bao.
Bất quá Mục Nam Đình càng nhàm chán càng vô sỉ hơn so với Lục Duyên tưởng tượng. Hắn lại đoạt bánh bao đi, rồi lại cắn một ngụm. Hai tay hai thứ, một bên màn thầu một bên bánh bao.
Lục Duyên lúc này nhìn hắn, ánh mắt cũng không phải bất đắc dĩ, thực bình tĩnh nói:
"Ngươi đây là muốn thu hút lực chú ý của ta sao?"
Mục Nam Đình nói:
"Ta đây là muốn chọc ngươi tức chết."
Hắn nói, lại cắn một ngụm màn thầu, giống như ăn mỹ vị đặc biệt ngon.
Lục Duyên cúi đầu ăn cháo, sau đó thong thả ung dung nói:
"Ngươi có phải thích ta hay không?"
"Khụ khụ khụ!"
Mục Nam Đình bị miếng màn thầu làm nghẹn, cảm giác thiếu chút nữa bị sặc chết. Hắn vội vàng đi rót một ly trà uống, thuận khí xong lại nói:
"Ngươi có phải bị bệnh hay không?"
Lục Duyên chỉ là nhìn hắn, không nói chuyện. Mục Nam Đình lại nói:
Nghê Diệp Tâm ngừng thở, ngắm nghía rồi nếm một phát thật tàn nhẫn.
Kết quả Mộ Dung Trường Tình cũng không cần quay đầu lại, trực tiếp nghiêng qua tránh được. Viên tuyết lướt qua bên gáy Mộ Dung Trường Tình rơi vào khoảng không.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, tức khắc thấy tiếc nuối.
Mộ Dung Trường Tình quay đầu lại nói:
"Làm cái gì đó?"
Nghê Diệp Tâm lập tức dồn lực tấn công, đem những viên tuyết trên mặt đất ném hướng Mộ Dung Trường Tình.
"Ném tuyết có được không, giỏi thì đứng im."
Bất quá công phu của Nghê Diệp Tâm đúng là không tốt. Một nửa viên tuyết thì ném lên trời, một nửa thì Mộ Dung Trường Tình dễ dàng tránh thoát.
Chờ Nghê Diệp Tâm đem ném hết mấy viên tuyết đã mệt đến thở hổn hển. Sau đó Nghê Diệp Tâm đột nhiên hét to một tiếng, ngã ngữa, cả người liền bị tuyết bao lấy, tứ chi xòe ra tạo thành hình chữ đại (大).
"A... ui...."
Mộ Dung Trường Tình trực tiếp bẻ đầu người xuống, ném qua. Nháy mắt Nghê Diệp Tâm bị một quả cầu tuyết lớn đập choáng váng.
Nghê Diệp Tâm bị tuyết che lắp, kháng nghị nói:
"Đại hiệp muốn mưu sát phu quân sao?!"
Mộ Dung Trường Tình đi qua túm người dậy, nói:
"Sao ngươi không né?"
"......"
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình không chỉ là dùng tuyết đập mình, còn sỉ nhục mình nữa.
Ta căn bản không kịp trốn nha!
Mộ Dung Trường Tình phủi sạch tuyết trên người Nghê Diệp Tâm. Hắn còn đứng yên thật gần cho Nghê Diệp Tâm ném tuyết vài lần.
Sau đó Nghê Diệp Tâm lại giúp Mộ Dung Trường Tình phủi sạch sẽ tuyết trên người. Lúc này hai người mới đi làm chuyện đứng đắn.
Bọn họ vào một quán rượu nhỏ, trước tiên làm thân thể ấm áp, sau đó Nghê Diệp Tâm muốn hỏi thăm sự tình.
Bởi vì thời tiết lạnh cho nên quán người không nhiều lắm, đại đa số là người qua đường tránh tuyết. Người trong thị trấn đều không muốn ra đường lúc trời lạnh như vậy.
Nghê Diệp Tâm gọi tiểu nhị lấy rượu nóng, sau đó muốn chút điểm tâm, rồi hỏi:
"Tiểu nhị, ta hỏi ngươi chút chuyện."
"Khách quan cứ nói."
Tiểu nhị cười tủm tỉm nói.
"Nơi này có ai biết đánh đàn hay không?"
Tiểu nhị cười, nói:
"Chỗ chúng ta là thị trấn nhỏ, nào có người học đòi văn vẻ. Người biết đánh đàn cũng có một ít."
"Ồ, phải không? Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi."
Trong thị trấn gần đây có người đánh đàn, tất nhiên chính là Lục Duyên, đệ tử của Thạch đại hiệp. Người dân trong thị trấn đều biết, cũng từng gặp qua Lục Duyên. Lục Duyên văn nhã, hơn nữa nói chuyện lễ độ, còn đàn rất hay. Trong thị trấn có cô nương nào không ái mộ Lục Duyên.
Bất quá Lục Duyên đi khỏi trấn đã lâu chưa thấy quay lại. Cách đây vài ngày mới trở về, tuy rằng nghèo túng nhưng bộ dáng không thay đổi, hơn nữa hàng đêm đều đánh đàn. Có người cảm thấy, hắn đàn làm tâm phiền, nhưng có người cảm thấy hắn đàn thật là dễ nghe.
Trừ hắn ra, Thạch Mai Hinh cũng biết đàn, nghe nói là Lục Duyên dạy nàng. Bất quá Lục Duyên không còn ở đây, Thạch Mai Hinh rất ít khi đàn.
Tiểu thư con huyện lão gia cũng biết đánh đàn, bất quá cô nương kia đã xuất giá năm trước, rất ít khi trở về.
"Còn có một người, cầm nghệ cũng thật tốt. Đó là một thư sinh nghèo, cả ngày lêu lổng, cũng không ham đọc sách, thi không đậu công danh liền ở trong thị trấn làm thư sinh kể chuyện. Bất quá chúng ta là trấn nhỏ lấy đâu ra nhiều người học đòi văn vẻ nghe văn thơ?"
Đích xác như thế, trấn nhỏ người không nhiều lắm, khách điếm tửu lầu làm ăn nhỏ cũng không cần người kể chuyện ngâm thơ, căn bản là không có người nghe.
Tiểu nhị đang nói, liền kêu lên một tiếng.
"Ai chà, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến! Khách quan ngài nhìn đi, chính là người đó."