Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 293 : Mơ thấy người khác
Ngày đăng: 13:49 18/04/20
Trách không được Vô Chính cậy thế, hắn lấy Cừu Vô Tự tới uy hiếp bọn họ.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Ngươi đoán chắc chúng ta sẽ vì Cừu Trưởng lão mà buông tha ngươi sao?"
Vô Chính chỉ là cười cười, không nói gì.
Mộ Dung Trường Tình tức giận đến mặt đều đen, nắm chặt nắm tay kêu răn rắc.
Vô Chính thong thả ung dung nói:
"Kỳ thật ta không có ác ý. Ta nên nói đều đã nói, còn có chuyện cần làm, xin đi trước một bước."
Vô Chính võ công không tồi. Hắn đứng lên, thân mình chợt lóe, liền trực tiếp bay qua cửa sổ rời đi, cũng không có đi bằng cửa chính.
Mộ Dung Trường Tình đen mặt, không có đuổi theo. Mấy người còn lại muốn đuổi theo cũng không kịp.
Cái này hay rồi, Vô Chính giết Thạch đại hiệp, hộp gỗ cũng bị hắn nhanh chân lấy trước. Hiện tại người cũng đã chết, đồ vật cũng không còn, Nghê Diệp Tâm tức giận muốn chết. Vô Chính thắng thêm một hiệp, làm Nghê Diệp Tâm ảo não lợi hại.
Cừu Vô Nhất và Cốc Triệu Kinh thực mau đã trở về, bất quá vội vàng hoảng loạn. Cừu Vô Nhất nói:
"Dưới gốc đại thụ kia có cái hố thật lớn, nhưng bên trong cái gì cũng không có nha."
Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không kinh ngạc, nói:
"Ta biết mà."
Cừu Vô Nhất bĩu môi, nói:
"Thì ra mẫu thân chơi ta nha!"
Nghê Diệp Tâm nhịn không được vỗ vỗ đầu nhỏ, nói:
"Ta chơi ngươi làm chi, là có người đã cầm đi, vừa rồi còn tới khoe khoang."
Nghê Diệp Tâm chỉ chỉ Mộ Dung Trường Tình. Lúc này Cừu Vô Nhất mới nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình cầm một cái hộp gỗ, chính là thứ bọn họ muốn tìm.
Cừu Vô Nhất mở to hai mắt.
Vừa rồi Vô Chính để hộp gỗ lại, chỉ cầm mảnh da bên trong. Hộp gỗ tự nhiên được mấy người Nghê Diệp Tâm thu về. Mộ Dung Trường Tình cầm cái hộp gỗ, cẩn thận xem những đôi mắt khắc ở mặt trên hộp gỗ.
Những đôi mắt dày đặc mặt trên hộp gỗ. Tuy rằng khắc thực tinh xảo, nhưng cho cảm giác rợn người, rất kỳ quái, cũng không biết có ý tứ gì.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Trời sắp sáng, chúng ta hừng đông liền khởi hành."
Cừu Vô Nhất hỏi.
"A? Không đợi dược liệu sao?"
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Dược liệu nói sau, trước tiên phải rời khỏi nơi này."
Đích xác trời sắp sáng. Thạch đại hiệp đã chết, Thạch gia lại lung tung rối loạn. Bọn họ không nghĩ lại ở trong vũng nước đục, nên dứt khoát rời khỏi Thạch gia.
Lục Duyên cùng Mục Nam Đình cũng đi theo mấy người Nghê Diệp Tâm khỏi Thạch gia.
Mục Nam Đình nói:
"Hây, ta về nhà phải nói cùng phụ thân, về sau cũng không thể tùy tiện an bài việc hôn nhân cho ta."
Thương thế của Lục Duyên còn chưa có khỏi, không thể đi nhanh nhẹn, cũng không thích hợp đi đường dài. Bất quá hắn không muốn ở lại Thạch gia, cho nên liền đi.
Mục Nam Đình nhìn hắn, nói:
"Ta hỏi ngươi có phải không nhà để về hay không? Ngươi còn bị thương nghiêm trọng như vậy, làm người ta nhìn thấy mà thương hại. Khụ khụ, ngươi nếu thật sự không chỗ ở, lại không có bạc. Hay là... đi theo về nhà ta."
Lục Duyên liếc mắt nhìn Mục Nam Đình một cái, khiến Mục Nam Đình có chút ngượng ngùng.
Mục Nam Đình nói ra liền hối hận, cảm thấy mình bị lừa đá vào đầu.
Vì cái gì muốn mời Lục Duyên cùng về nhà chứ? Nghe thấy quá kỳ quái.
Chỉ là mọi người ra khỏi Thạch gia, chung đường đi đến bên ngoài trấn, đến lúc đó liền phải đường ai nấy đi. Mục Nam Đình cảm thấy có điểm luyến tiếc.
Tưởng tượng mình thế nhưng luyến tiếc Lục Duyên, Mục Nam Đình lại cảm thấy đầu bị lừa đá.
Gần đây luôn có mưa tuyết, đặc biệt bọn họ là đi hướng bắc, cho nên thời tiết càng ngày càng lạnh. Tuyết nhiều làm đường cũng trở nên đặc biệt khó đi.
Cừu Vô Tự mấy ngày liên tục uống thuốc giải, thân thể tốt lên rất nhiều, gần như trở lại bình thường. Vì thế trong bọn họ thể lực yếu nhất liền biến thành Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm không phục. Vì sao cả Cừu Vô Nhất thể lực cũng tốt hơn mình, nên Nghê Diệp Tâm một hai túm Mộ Dung Trường Tình đòi dạy võ công.
Mộ Dung Trường Tình chỉ là cười cười. Thời điểm ban đêm hắn liền túm Nghê Diệp Tâm bắt đầu làm vận động, đương nhiên là vận động trên giường.
Nghê Diệp Tâm tức giận đến vừa kêu vừa đá, Mộ Dung Trường Tình liền cười nói:
"Ngươi thể lực kém như vậy, hẳn là cần tôi luyện thêm. Tới đây, ngoan, nhìn ta, lần này đừng ngất xỉu."
"Ta bị lừa gạt a!"
Nghê Diệp Tâm tức giận muốn chết, cảm giác Mộ Dung đại hiệp rõ ràng là lừa dối mình, lại còn có lời lẽ chính đáng, thật sự làm người ta nổi giận mà.
Kết quả ngày hôm sau không cần nghĩ cũng biết Nghê Diệp Tâm không dậy nổi.
Mộ Dung Trường Tình tìm được lý do ra sức lăn lộn Nghê Diệp Tâm, làm cho Nghê Diệp Tâm cả một đêm không ngủ, thể nghiệm các loại tư thế. Quả thực chơi thành biến dạng, ngày hôm sau đánh chết Nghê Diệp Tâm cũng không muốn rời giường.
Mộ Dung Trường Tình thật ra thể lực rất tốt. Sau khi làm xong, hắn tắm cho Nghê Diệp Tâm, mặc tốt quần áo, dùng áo choàng bọc người lại, liền ôm ra cửa lên đường.
Mọi người tiếp tục lên ngựa đi, Nghê Diệp Tâm liền ngủ ở trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình.
Ngủ một buổi sáng, cảm giác đặc biệt xóc nảy, bất quá Nghê Diệp Tâm không mở mắt, cứ nhắm mắt như vậy.
Giữa trưa, bọn họ vừa lúc vào thành, có khách điếm có thể ăn cơm và dừng chân. Họ đã vài ngày không ăn tử tế, cho nên liền dừng lại chuẩn bị ăn một bữa ngon.
Nghê Diệp Tâm được Mộ Dung Trường Tình ôm xuống ngựa, vẫn không có mở mắt, buồn ngủ đến không cách nào hình dung.
Bất quá Nghê Diệp Tâm mơ hồ nghe được tiếng nói, tuy nghe không rõ lắm.
Bởi vì một đường cưỡi ngựa, Nghê Diệp Tâm bị xóc nảy vẫn có chút đau ê ẩm, cho nên còn mệt, còn muốn xoay trở thân thể.
Bất quá Nghê Diệp Tâm là ở trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình, xoay người chẳng phải là ngã xuống. Mộ Dung Trường Tình đương nhiên sẽ không để Nghê Diệp Tâm xoay người, dứt khoát đánh vào mông đối phương, thấp giọng nói:
"Sao ngủ mà còn không thành thật?"
Nghê Diệp Tâm bất mãn vặn vẹo mông, sau đó hé mắt một chút.
Bất quá bởi vì Nghê Diệp Tâm nằm ở trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình, cho nên không ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Trường Tình. Mở mắt một chút Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy đối diện ngồi một người. Đó không phải Cừu Vô Nhất, cũng không phải Cừu Vô Tự, cũng không giống như là Cốc Triệu Kinh.
Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng, nỗ lực nhìn, liền nỉ non nói:
"Đại hiệp...... rất kì quái nha. Ta nằm mơ thấy Mục thiếu hiệp."
Mộ Dung Trường Tình:
"......"
Người đối diện nghe được Nghê Diệp Tâm nói, đã cười to không ngừng, thiếu chút nữa cười chui vào phía dưới bàn.
Nghê Diệp Tâm nghe được tiếng cười tỉnh táo không ít, trợn mắt nhìn.
Đối diện là Mục Nam Đình.
Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, nói:
"Ý? Ngươi sao ở chỗ này? Thì ra ta không phải nằm mơ à."
Mục Nam Đình cười nói:
"Ai nha nha, Nghê huynh, không nghĩ tới nha, ngươi còn nằm mơ thấy ta. Vậy ngươi mơ thấy ta làm cái gì? Nói nghe coi."
Mục Nam Đình vẻ mặt thực thiếu bị đánh, cười hì hì hỏi.
Nghê Diệp Tâm mới vừa tỉnh ngủ phản ứng còn chậm, còn chưa có cảm thấy mình bị đùa giỡn, nhìn lại càng há hốc mồm, nói:
"A? Lục Duyên sao cũng ở đây."
Bọn họ cùng Lục Duyên và Mục Nam Đình tách ra mấy ngày, như thế nào đột nhiên vừa mở mắt, hai người kia đều xuất hiện. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình hiện là nằm mơ.
Lục Duyên thật bình tĩnh, chỉ là ngồi ở bên kia ăn cơm. Mà Mục Nam Đình còn cười ngửa tới ngửa lui.
Nghê Diệp Tâm còn chưa có làm rõ ràng là chuyện như thế nào, đã bị Mộ Dung Trường Tình nắm cằm, khiến cho ngẩng đầu lên. Mộ Dung Trường Tình sắc mặt không vui nói:
"Ngươi nằm mơ, còn mơ thấy người khác?"