Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 294 : Bị lừa

Ngày đăng: 13:49 18/04/20


Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, nói:



“Ai nha, trong mộng Mộ Dung đại hiệp cũng là như vậy……”



Mộ Dung Trường Tình híp mắt.



“Hử”



Nghê Diệp Tâm lại chớp chớp mắt, cười nói:



“Rất khí phách!”



Nghê Diệp Tâm rốt cuộc đã tỉnh hoàn toàn, xác nhận cũng không phải đang nằm mơ. May mắn là người cơ trí thông minh, năng lực phản ứng siêu quần, bằng không Nghê Diệp Tâm khó giữ được cái mạng nhỏ này.



Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm nói lải nhải, bất quá sắc mặt hòa hoãn một ít.



Nghê Diệp Tâm lúc này mới từ trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình nhảy xuống, ngồi ở bên cạnh, nhìn Mục Nam Đình cùng Lục Duyên ngồi đối diện, nói:



“Các ngươi sao lại ở nơi này. Không phải một người đi hướng Bắc một người đi hướng Nam sao? Như thế nào đột nhiên đều tới nơi này?”



Mấy người Nghê Diệp Tâm cũng là đi hướng Bắc, nếu gặp Lục Duyên vẫn có chút khả năng, nhưng Mục Nam Đình chính là đi hướng Nam mà.



“Mục thiếu hiệp, tốc độ của ngươi cũng quá nhanh đi. Tuy rằng trái đất hình cầu, nhưng chỉ mấy ngày liền đi hết một vòng trái đất cũng thật là không thể tưởng tượng nha.”



Mục Nam Đình nghe không hiểu người đối diện đang nói cái gì, bất quá hắn cũng không muốn hiểu. Hắn biết tuyệt đối là Nghê Diệp Tâm đang chế nhạo hắn.



Mục Nam Đình vẻ mặt chẳng hề để ý, nói:



“Cái này gọi là duyên phận. Ngươi không biết sao? Ta vốn dĩ muốn về nhà, nhưng nghĩ lại về nhà là phải nghe phụ thân lải nhải. Cho nên ta dứt khoát liền quyết định, trước khi về nhà đi chơi mấy ngày. Không nghĩ tới chúng ta duyên phận sâu như vậy, ở chỗ này lại hộ ngộ. Ngươi nói khéo hay không?”



Nghê Diệp Tâm phối hợp gật đầu.



“Thật đúng là khéo. Ta thấy ngươi gặp được chúng ta là trùng hợp, gặp được Lục Duyên không phải trùng hợp rồi.”



“Ai nói!”



Mục Nam Đình giật mình, lập tức phản bác.



“Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ là Lục Duyên có ý với ta?”



“……”



Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền cười.



Mục Nam Đình này thật thông minh, biết cáo trạng trước!



Lục Duyên ngồi ở bên cạnh ăn cơm, đầu cũng không nâng, cũng không nhìn Mục Nam Đình giở trò.



Mục Nam Đình thấy hắn không để ý tới mình, rất không hài lòng, nói:



“Ngươi có ý với ta, như thế nào không nói?”



Lục Duyên vẫn cứ không để ý tới hắn, thật ra làm Mục Nam Đình tức khí. Mục Nam Đình liền bắt đầu cùng Lục Duyên đoạt đồ ăn.



Lục Duyên muốn lấy cái gì Mục Nam Đình liền lấy cái đó. Lục Duyên muốn lấy thịt gà, Mục Nam Đình lập tức đoạt miếng gà kia. Lục Duyên cầm đũa, bất quá bởi vì tay phải không tốt, khó dùng lực, cho nên căn bản đoạt không lại Mục Nam Đình. Có mấy lần Lục Duyên gắp được đồ ăn, nhưng Mục Nam Đình liền đoạt đồ ăn ngay trên đũa.



Nghê Diệp Tâm không ăn ngồi nhìn Mục Nam Đình làm khó Lục Duyên.



Lục Duyên cũng không tức giận, thoạt nhìn lịch sự văn nhã, hơn nữa đặc biệt sĩ diện, thần sắc buồn bực cũng không có.



Chờ thật lâu, Nghê Diệp Tâm rốt cuộc nhịn không được, cười ha ha.



Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn một cái, nói:



“Cười cái gì?”



Nghê Diệp Tâm nhịn không được nói:



“Đại hiệp mau nhìn đi. Mục thiếu hiệp ăn hơn nửa bàn, ta sợ hắn no chết.”



“……”



Tuy rằng Mục Nam Đình đích xác có chút thông minh, bất quá thực dễ dàng bị chọc giận, giận rồi dễ dàng mắc mưu.



Mục Nam Đình nghe được Nghê Diệp Tâm nói, lúc này mới cảm thấy bụng mình đã căng muốn chết.



Lục Duyên rốt cuộc buông đũa, thong thả ung dung dùng khăn lau miệng, nói:



“Ta ăn no rồi.”
Mục Nam Đình muốn bò xuống người Lục Duyên. Bất quá Lục Duyên đã đi vào một nửa, đột nhiên hắn động cảm giác đặc biệt kỳ quái. Có đau, nhưng rồi có cảm giác kỳ quái càng nhiều, trướng lợi hại.



Mục Nam Đình giật mình, cũng không dám cử động, tức giận trừng mắt, nói:



“Lục Duyên ngươi cút! Ta nói để ta ở mặt trên! Ngươi dựa vào cái gì…… Dựa vào cái gì……”



Mục Nam Đình tức giận đến nói không nên lời. Lục Duyên liền cười, nói:



“Dựa vào cái gì tiến vào ngươi? Ngươi nói là ngươi muốn ở mặt trên, ta đều thỏa mãn ngươi, ngươi còn nhiều lời như vậy?”



Mục Nam Đình tức giận đến trợn trắng, kết quả đã bị Lục Duyên đánh mông. Hắn sợ tới mức hô to một tiếng.



“Ngươi thả lỏng đi, không phải rất có kinh nghiệm sao? Như vậy chúng ta đều không thoải mái.”



Đôi tay Mục Nam Đình sửa thành bóp cổ Lục Duyên.



“Ta muốn giết ngươi. Ai có kinh nghiệm hả?!”



Lục Duyên cười, nói:



“Không có kinh nghiệm thì ngươi liền thả lỏng, chúng ta có thể cùng nhau chậm rãi học.”



“Học cái đầu ngươi!”



Mục Nam Đình kêu to.



Mục Nam Đình chỉ là nằm mơ thấy mình bị ăn, nhưng chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị thật. Ác mộng biến thành hiện thực. Lần đầu tiên mông hắn nở hoa, còn chủ động ngồi lên, hắn cảm thấy thẹn không chịu được.



Lục Duyên cũng không hề có kinh nghiệm, thiếu chút nữa đem Mục Nam Đình giết chết.



Mục Nam Đình thật muốn dùng tay xé xác Lục Duyên. Đừng nhìn Lục Duyên văn nhã, kỳ thật đặc biệt dã man, đặc biệt là dưa xanh trứng thúi, chỉ biết đâm chọc lung tung.



Mục Nam Đình thiếu chút nữa khóc lóc xin tha, sau đó lại là mỏi mệt không chịu được, thật sự không thể động đậy ngủ luôn.



Ngày hôm sau Mục Nam Đình tỉnh lại liền hung hăng đá cho Lục Duyên một cước. Lục Duyên còn đang ngủ, bị đá mà tỉnh, đỡ vai ho khan hai tiếng.



“Ngươi đá ta làm cái gì?”



Mục Nam Đình tức giận đến nói không nên lời. Bởi vì sáng sớm hắn tỉnh lại vừa động liền phát hiện có chất dịch từ chỗ khó có thể mở miệng chảy ra. Mục Nam Đình lập tức giận, chịu đựng nhức mỏi hung hăng đá Lục Duyên.



“Ngươi... ngươi... ngươi… Ngươi đem thứ đó bắn vào trong thân thể ta làm cái gì!”



Lục Duyên nhìn hắn, nói:



“Ngươi sẽ hoài thai sao?”



Mục Nam Đình sửng sốt, đôi mắt lại trợn tròn.



“Ngươi quả nhiên điên rồi. Ta là nam nhân.”



“Vậy ngươi khẩn trương làm cái gì.”



Mục Nam Đình thiếu chút nữa lại ngất xỉu.



“Ta vốn dĩ muốn hỏi ngươi phải làm sao lấy ra. Bất quá ngươi ngủ rồi, kêu như thế nào cũng không tỉnh, cho nên ta nghĩ chờ buổi sáng lại nói.”



“Ngươi vẫn là đi tìm chết đi.”



Mục Nam Đình tức muốn hộc máu, muốn xuống giường rửa sạch mặc quần áo. Kết quả eo đau lưng đau thiếu chút nữa liền đâm đầu xuống đất.



Chờ Mục Nam Đình xong, bên ngoài đã náo nhiệt, khách điếm có rất nhiều người đã rời giường.



Mục Nam Đình vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm vừa ngáp vừa từ trong phòng đi ra. Hai người vừa đúng lúc đối mặt.



Sắc mặt Mục Nam Đình có chút mất tự nhiên chào hỏi Nghê Diệp Tâm. Bởi vì hắn cảm giác hô hấp mạnh mông cũng sẽ rất đau……



Nghê Diệp Tâm nói:



“Mục thiếu hiệp, thì ra ngươi còn sống.”



Mục Nam Đình sửng sốt.



“Ngươi sáng sớm liền nguyền rủa ta.”



Nghê Diệp Tâm chân thành nói:



“Đêm qua ngươi kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết. Ta cho rằng ngươi đã chết rất nhiều lần.”