Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 295 : Thích khách đến ban ngày
Ngày đăng: 13:49 18/04/20
Mục Nam Đình vừa nghe, sắc mặt liền đỏ. Lại nhìn Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm, một bộ trêu ghẹo, Mục Nam Đình càng ngượng ngùng muốn chết.
Mục Nam Đình tự xưng là phong lưu tiêu sái, hồng nhan tri kỷ khắp giang hồ. Kết quả đột nhiên có một ngày, hắn áp người không thành, ngược lại bị người ăn. Người này lại là tình địch, hơn nữa còn bị thương. Mà ngày hôm sau, hình như cả thiên hạ đều biết.
"Ầm"
Mục Nam Đình cảm giác mình muốn điên rồi. Tay chân lanh lẹ, hắn liền đem cửa phòng đóng lại, ngăn cách với Nghê Diệp Tâm đang nở nụ cười muốn bị đánh kia.
Lục Duyên cũng chuẩn bị đi ra. Nhưng hắn đi tới cửa lại thấy Mục Nam Đình đóng cửa thật mạnh, kỳ quái hỏi:
"Sao không đi ra?"
Mục Nam Đình đem Lục Duyên trở thành chỗ xả hơi, hung tợn quay đầu nhe răng, nói:
"Ta không vui, không ra cửa!"
Không biết vì cái gì, Lục Duyên cảm thấy bộ dáng hiện tại của hắn có chút buồn cười. Nhe răng nhếch miệng, rõ ràng là hung tợn, nhưng sắc mặt đỏ bừng, thế nhưng có chút đáng yêu.
Lục Duyên đứng ở trước mặt, ở thời điểm Mục Nam Đình nhe răng nhếch miệng, liền cúi đầu hôn một cái lên môi.
Mục Nam Đình liền bị dọa.
"Ngươi hôn ta làm gì?!"
"Suỵt"
Lục Duyên thấp giọng nói:
"Cẩn thận bị nghe được."
"......"
Nên bị nghe hoặc là không nên bị nghe, kỳ thật đã sớm bị tất cả mọi người nghe được!
Mục Nam Đình hoàn toàn không biết Lục Duyên nghĩ như thế nào. Dù sao chính là không biết ý tưởng của hắn. Mục Nam Đình chỉ thấy Lục Duyên nói lời không biết xấu hổ, mà vẻ mặt văn nhã ngữ điệu bình thường.
"Bởi vì ta phát hiện hôn ngươi cảm giác thực thoải mái."
Sắc mặt Mục Nam Đình càng đỏ. Kỳ thật hắn cũng có loại cảm giác này. Bị Lục Duyên đột nhiên nói như vậy trong lòng hắn lại ngứa ngứa.
Lục Duyên lại cười nói:
"Nơi đó của ngươi cũng cho ta thực thoải mái, vừa chặt vừa nóng."
"Ngươi có bệnh a......"
Mục Nam Đình vừa muốn chửi ầm lên, bất quá bị Lục Duyên đè vào vách. Lục Duyên cúi đầu, liền hôn môi Mục Nam Đình. Hắn dùng lực mút hút gặm cắn, làm Mục Nam Đình không có biện pháp mắng.
Mục Nam Đình không muốn phối hợp, cảm thấy đặc biệt mất mặt, nhưng hắn không phối hợp không được. Bởi vì Lục Duyên là dưa xanh trứng thúi, lại bắt đầu vừa gặm vừa cắn.
Mục Nam Đình đau đến hít hà, cảm giác lưỡi bị phế đi. Mục Nam Đình muốn đẩy hắn cũng không được, đành phải dẫn đường, dạy hắn hôn như thế nào.
Mục Nam Đình thở hổn hển, cố gắng mọi công phu mới có thể nói:
"Ngươi là muốn cắn chết ta sao? Dùng lực như vậy làm cái gì? Nhẹ chút không được a."
"Ta cho rằng ngươi thích mạnh bạo một chút, đau một chút."
Lục Duyên nói, Mục Nam Đình liếc xéo hắn.
"Ta không phải biến thái."
Lục Duyên nhịn không được cười, nói:
"Chỉ là đêm qua, ngươi rõ ràng cầu ta nhẹ một chút, nhưng khi ta nhẹ, ngươi lại khóc lóc cầu ta dùng lực thật mạnh."
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Mục Nam Đình bưng kín miệng Lục Duyên. Lục Duyên nói về thời điểm nhạy cảm mà vẫn là bộ dáng lịch sự văn nhã, khiến Mục Nam Đình tức giận đến không chịu được.
Lục Duyên bị hắn che miệng lại, cũng chỉ là cười cười, sau đó lại bắt đầu vươn lưỡi liếm liếm lòng bàn tay hắn.
Bất quá Mộ Dung Trường Tình mới vừa đi, Nghê Diệp Tâm liền nghe được âm thanh thích hợp. Âm thanh phòng bên cạnh không phải kịch liệt loại trên giường, mà giống như phòng bị phá.
"Rầm"
Giống như cái bàn bị đánh nát.
Cừu Vô Tự, Cừu Vô Nhất và Cốc Triệu Kinh đều chạy đi nhìn tình huống. Nghê Diệp Tâm cũng từ trên bàn nhảy xuống, sau đó chỉnh sửa quần áo liền chạy ra cửa nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Nghê Diệp Tâm mới vừa chạy ra, liền nhìn thấy một hắc y nhân từ phòng Mục Nam Đình bay ra. Hắc y nhân phun một búng máu.
Hắc y nhân lập tức xoay người bò dậy, thấy được Nghê Diệp Tâm, liền hướng Nghê Diệp Tâm đánh tới, tựa hồ muốn bắt con tin.
Bất quá có người động tác mau hơn.
Cừu Vô Nhất quăng chủy thủ ra, lập tức ghim tay hắc y nhân ở trên mặt đất.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được hít hà một tiếng. Bàn tay hắc y nhân bị xuyên thấu, ghim trên mặt đất, máu chảy ra thoạt nhìn có điểm vừa đáng sợ vừa có chút ghê tởm. Dù sao nhìn thấy cũng cảm giác rất đau.
Mộ Dung Trường Tình thực mau cũng đuổi tới, nhìn thấy hắc y nhân đã bị chế phục nhẹ nhàng thở ra.
Nghê Diệp Tâm hướng vào trong phòng thăm dò.
Trong phòng Mục Nam Đình còn có hai hắc y nhân, quả thực giống như bán đại hạ giá. Bất quá hai hắc y nhân trong phòng đều đã chết, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm không có việc gì, vẫn cứ vọt ra tới bên hắc y nhân bị ghim trên mặt đất. Hắn ra tay như như chớp.
"Rắc"
Hắn trực tiếp vặn trật khớp hàm của hắc y nhân.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, cằm cũng phát đau.
Hắc y nhân không động. Hắn không chỉ trên tay bị thương, thoạt nhìn còn bị nội thương, hiện tại cằm lại trật khớp, quả thực muốn động cũng không thể động.
"Đại hiệp, chuyện gì xảy ra. Sao còn đem cằm hắn làm vậy."
"Mấy thích khách trong miệng có ngậm độc dược. Hai tên bên trong đều là cắn lưỡi tự sát, ta muốn lưu một người sống."
Cắn lưỡi cũng không thể gây chết, nhưng trong miệng có độc, độc kia vào vết thương ngấm vào máu lập tức phát độc có thể làm tắt thở ngay.
Hai thích khách trong phòng chính là thấy sự tình bại lộ nên tự sát. Mộ Dung Trường Tình đã bị hố, cho nên tất nhiên sẽ không lặp lại, trực tiếp xử lý để người còn sống.
Trong phòng trừ thích khách, còn có Mục Nam Đình cùng Lục Duyên.
Lục Duyên lại bị thương, nguyên do miệng vết thương bị xé nứt, thoạt nhìn thực nghiêm trọng. Mục Nam Đình cũng bị thương, bất quá không nghiêm trọng.
Nghê Diệp Tâm đi vào nhìn một vòng, nói:
"Ở đây có chuyện gì, sao ban ngày ban mặt mà có thích khách."
Mục Nam Đình nói:
"Trước đừng hỏi, giúp ta đem hắn nâng đến giường, mau cầm máu cho hắn rồi lại nói."
Mọi người vội vàng đem Lục Duyên đã sắp hôn mê tới giường, sau đó nhanh chóng cầm máu băng bó.
Vết thương của Lục Duyên vốn dĩ rất dữ tợn, hiện tại bị xé nứt ra. Quả thực chính là lấy đi phân nửa cái mạng.
Lục Duyên mơ mơ màn màn, đau đến mở mắt, nhưng thoạt nhìn ý thức rời rạc, ánh mắt căn bản không có tiêu cự.
Mục Nam Đình khẩn trương đứng ở mép giường, cúi người vỗ mặt hắn, nói:
"Này, tỉnh tỉnh, ngươi không có việc gì chứ?"
"Ngươi......"
Lục Duyên muốn nói chuyện, nhưng suy yếu nói không nên lời. Hắn hơi nâng tay một chút, Mục Nam Đình lập tức liền bắt lấy tay hắn.
Mục Nam Đình mới vừa bắt lấy tay Lục Duyên, liền cảm giác trong tay Lục Duyên có một thứ.