Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 29 : Tiểu trung khuyển
Ngày đăng: 13:45 18/04/20
Mọi người bị Nghê Diệp Tâm làm cho vò đầu bứt tai, đều nóng lòng muốn biết rốt cuộc là ai giết Ngụy thiếu gia.
“Có người trộm trâm ngọc, rồi đem đi giết Ngụy thiếu gia. Cũng là một người mà Ngụy thiếu gia quen biết, người này vẫn luôn muốn trộm trâm ngọc.”
Khi còn ở Hạ phủ, Nghê Diệp Tâm đã dò hỏi nha hoàn Tiểu Hỉ của Mộ Dung Dục, sau khi hỏi xong liền phát hiện một việc, nhưng chưa kịp nói, liên tiếp có nhiều sự tình xảy ra, việc này cũng đã bị quên mất.
Cây trâm ngọc màu đỏ bị quỷ ám cũng không phải do Mộ Dung Dục nói bừa mà ra. Khi đó Mộ Dung Dục thực sự sốt ruột, cũng còn chưa có nghĩ ra biện pháp giải quyết, ngay lúc ấy đã nghe được lời đồn về Hồi Hồn Trâm.
Cho nên bắt đầu từ đó, Mộ Dung Dục tương kế tựu kế diễn một vở kịch phối hợp với tin đồn ma quái đó.
“Người kia muốn có được trâm ngọc cho nên nghĩ ra biện pháp "trâm bị quỷ ám", chính là muốn Mộ Dung Dục vứt bỏ cây trâm. Chỉ tiếc là sau đó, cây trâm thật sự có quỷ! Chỉ sợ người nghĩ ra kế này cũng bị quỷ dọa rồi.”
Cái gọi là quỷ ám cũng không phải thực sự có quỷ, mà là Mộ Dung Dục tự mình ra tay gây thương tích cho mình. Nhưng ở trong mắt người bên ngoài đúng là có chút đáng sợ, thiếu chút nữa chết người.
Thời điểm Nghê Diệp Tâm hỏi thăm về Hồi Hồn Trâm đã phát hiện hai người có vấn đề. Nếu trên thế giới này không có quỷ, lại có người chính mắt thấy quỷ như vậy chỉ có thể chứng minh trong lòng người có quỷ.
Mộ Dung Dục là người thứ hai trong lòng có quỷ. Người đầu tiên trong lòng có quỷ là nha hoàn Tiểu Hỉ.
Tiểu Hỉ là người đầu tiên nói cây trâm bị quỷ ám, lại còn nói tận mắt nhìn thấy cây trâm chuyển động. Nghê Diệp Tâm dám khẳng định nha đầu này trong lòng có quỷ.
Nhưng mà Nghê Diệp Tâm cảm thấy rất kỳ quái, nha hoàn này đi theo Mộ Dung Dục đã lâu, cũng biết giá trị cây trâm, vì sao đến bây giờ mới muốn trộm cây trâm kia? Tuyệt đối là có nguyên nhân, điều gì khiến nàng muốn làm như vậy.
Ban đầu Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không biết là vì cái gì, sau đó mới bừng tỉnh ngộ, đó chính là vì Ngụy thiếu gia.
Ngụy thiếu gia muốn Hạ Hướng Thâm cho hắn tiền, nhưng Hạ Hướng Thâm không cho. Ngụy thiếu gia không có biện pháp, muốn trả nợ liền nghĩ đến mua chuộc người Hạ gia để đi trộm đồ cho hắn.
Ngụy thiếu gia chạy đến Hạ gia đòi bạc nói cây trâm ngọc là bảo vật gia truyền của Ngụy gia. Thật ra là hi vọng sau khi Hạ Hướng Thâm biết được tin đồn ma quỷ có thể dễ dàng giao cây trâm cho hắn. Bất quá ý tưởng đó thất bại vì Mộ Dung Dục cũng tham dự vào chuyện ma quỷ này.
Đến tiệc mừng thọ lão phu nhân, Hạ Hướng Thâm cũng tới. Ngụy thiếu gia lo lắng sợ hãi, hắn cảm thấy lão phu nhân sẽ đem Hạ Hướng Thâm trở về, liền nhân cơ hội hãm hại người.
Ngụy thiếu gia lập tức nghĩ ra một kế ngu xuẩn, hắn muốn vu oan cho Hạ Hướng Thâm, muốn đẩy Hạ Hướng Thâm vào ngục.
Vì thế Ngụy thiếu gia tìm Tiểu Hỉ cùng bàn kế hoạch.
Nghê Diệp Tâm vỗ đầu Bắp Rang.
“Bắp Rang bị đá có choáng váng không?”
“Vốn dĩ chính là chó ngốc mà.”
Đột nhiên sau lưng có người nói chuyện, Nghê Diệp Tâm không cần quay đầu cũng biết là Mộ Dung Trường Tình.
“Gâu gâu!”
Bắp Rang như muốn kháng nghị.
“Mộ Dung đại hiệp, nghe ta nói này, Bắp Rang của ta chính là chó nha phủ, đừng nhìn thấy nó còn nhỏ, đã rất có phong độ nha. Hơn nữa rất trung thành, là tiểu trung khuyển.”
Mộ Dung Trường Tình “A” một tiếng, sau đó lặng lẽ nâng tay.
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên cảm thấy bắp chân có chút lạnh, cúi đầu liền thấy Bắp đang bò lên trên bắp chân mình. Nghê Diệp Tâm sợ tới mức lông tơ dựng ngược.
“Mộ Dung đại hiệp! Ban ngày ban mặt thả rắn ra làm cái gì! Mau... mau đem nó thu hồi đi.”
“Gâu……”
Bắp Rang vốn dĩ ở trong lòng ngực chủ nhân, phát hiện thấy Bắp đang thong thả bò lên trên. Bắp Rang kêu “Gâu” một tiếng…… liền chạy…… Vứt bỏ chủ nhân, chạy trốn, đảo mắt liền không thấy bóng.
“……”
Bắp Rang phong độ đúng ba giây.
Mộ Dung Trường Tình cười nói.
“Tiểu trung khuyển chạy rất nhanh.”