Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 301 : Sao chép

Ngày đăng: 13:49 18/04/20


Nghê Diệp Tâm đem tất cả hộp gỗ ra bày trên bàn, rồi chỉ từng cái từng cái nói.



“Cái hộp gỗ này là ở nhặt được ở Vô Danh Sơn Trang. Mảnh da bên trong đã bị Vô Chính cầm đi, hắn bỏ lại hộp gỗ cho chúng ta nhặt dưa lạc.”



Mộ Dung Trường Tình nói:



“Nhưng mà Vô Danh Sơn Trang lúc ấy hẳn là còn có một cái hộp gỗ nữa. Hộp gỗ cùng mảnh da bên trong đều không cánh mà bay. Hẳn là cũng bị Vô Chính cầm đi. Cái hộp gỗ kia chúng ta không có.”



Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.



“Nói rất đúng.”



Nghê Diệp Tâm chỉ vào một cái hộp gỗ bên cạnh, nói:



“Hộp gỗ này là phát hiện trong phòng Cốc Nhụy, mảnh da bên trong cũng không thấy. Mảnh da đó chắn cũng ở trong tay Vô Chính.”



“Còn nữa... hộp gỗ này... hộp gỗ này là tìm được ở Vạn Triều Sơn Trang. Mảnh da bên trong đã bị Vô Chính đánh tráo, đổi thành có chữ viết.”



Đương nhiên còn có một hộp gỗ xuất hiện cùng thi thể Thạch đại hiệp. Vô Chính giết Thạch đại hiệp cầm mảnh da đi, còn xuất hiện ở trước mặt bọn họ quang minh chính đại để lại một cái hộp không.



Nghê Diệp Tâm cẩn thận đếm.



“Chúng ta trong tay có bốn cái hộp gỗ. Trong tay Vô Chính có một cái, vậy là năm cái. Ở ma giáo còn có một cái hộp gỗ, là sáu. Đệ tử của Cừu Vô Tự có một cái, là bảy. Lúc trước chúng ta có một mảnh da, nhưng không có hộp gỗ, tính chính xác thì hiện tại đã xuất hiện tám hộp gỗ, cũng chỉ còn một cái không biết ở nơi nào.”



Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:



“Ngươi nói đến chuyện này, ta thật ra nhớ tới một việc.”



“Cái gì?”



Nghê Diệp Tâm tò mò hỏi.



“Ngươi đưa thư đến phủ Khai Phong nhờ Trì Long cùng Triệu Doãn mang theo mảnh da lại đây, nhưng đến bây giờ bọn họ cũng chưa có xuất hiện.”



Nghê Diệp Tâm nghe hắn nói, đột nhiên liền bắt đầu lo lắng.



Đúng là đã gửi thư về phủ Khai Phong, nhờ Trì Long cùng Triệu Doãn tới hỗ trợ. Lúc ấy bởi vì là muốn cứu Cừu Vô Tự cho nên thực sốt ruột. Bất quá sau đó bọn họ phát hiện, người hại Cừu Vô Tự cũng không phải Vô Chính, ngược lại hắn là người cứu Cừu Vô Tự. Vô Chính còn đem Cừu Vô Tự đưa trả về cho bọn họ. Mấy mảnh da cũng không còn tác dụng.



Nhưng mà Trì Long cùng Triệu Doãn theo lý mà nói đã lên đường, tính ngày cũng nên đuổi kịp bọn họ, nhưng đến bây giờ còn chưa có nhìn thấy bóng người.



Nghê Diệp Tâm lo lắng nói:



“Không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Hơn nữa chúng ta đưa Lục Duyên đi đến nơi này, bọn họ có phải không biết, vì vậy tách ra khỏi chúng ta?”



Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:



“Không có khả năng không biết. Ta đã phái người đưa tin cho bọn họ. Bất quá gần đây đều không có thu được tin tức của bọn họ.”



Nghê Diệp Tâm càng lo lắng.



“Trì Long cùng Triệu Doãn võ công đều không yếu.”



“Ta lại phái người đi hỏi thăm một chút.”



Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.



Nghê Diệp Tâm đem bốn hộp gỗ để ở trên bàn, sau đó vừa ăn cơm vừa nghiên cứu những cái hộp gỗ.



Hộp gỗ vừa nhìn vào đích xác là thấy rất nhiều đôi mắt. Bất quá nếu dựa theo lời Nghê Diệp Tâm nói, cẩn thận nhìn kỹ thật đúng là có chút giống bản đồ. Có thể là người tạo đồ án cố tình đem bản đồ làm thực trừu tượng, để bản đồ thực giống những đôi mắt, mê hoặc ánh mắt người nhìn. Cho nên bản đồ này là trừu tượng. Nếu không phải Nghê Diệp Tâm phát hiện bản đồ trên mặt tường kia có nét tương tự đồ án khắc trên hộp gỗ, thì bọn họ không phát hiện được ẩn ý này.



Nghê Diệp Tâm nâng quai hàm, nói:



“Ai, nhìn không ra mấy cái hộp chính là bản đồ gì, cái này phải làm như thế nào đây?”



Mộ Dung Trường Tình nhìn nhìn, liền lắc lắc đầu, nói:



“Ta cũng nhìn không ra.”



“Ta cần một phần bản đồ Đại Tống để đối chiếu!”



Hai người thần thần bí bí ở trong phòng nghiên cứu bản đồ, mấy người bên ngoài cũng không biết bọn họ đang làm cái gì, dù sao cũng đặc biệt kỳ quái.



Giữa trưa cơm được đưa tới, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng không có ra khỏi phòng.



Nghê Diệp Tâm lấy giấy bút tới để Mộ Dung Trường Tình đem đồ án của bốn cái hộp gỗ sao lại.



“Chúng ta phải sao lại một bộ, cất cẩn thận để phòng hờ trước. Bộ này để phòng ngừa, nếu về sau hộp gỗ bị người ta đoạt đi rồi, chúng ta cũng còn có cái để dùng.”
“Mời vào, mời vào.”



Kia hẳn là trang chủ. Nhưng Lục Duyên còn chưa có kịp đi vào, đột nhiên người đi đã quay lại. Nam nhân trung niên đã trở lại, vẫn cứ là bộ dạng thở phì phì, bước chân nện thình thịch, cũng bởi vì tức giận mà vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng.



Nam nhân trung niên đi tới, nhìn thấy Lục Duyên liền nói:



“Xin lỗi vị thiếu hiệp, ta còn có chút việc muốn cùng sư đệ nói một chút, phiền thiếu hiệp chờ một lát.”



Hắn nói liền đẩy cửa ra. Lục Duyên nhìn vào trong phòng thấy một người đang đứng. Đó là một nam nhân khoảng ba mười mấy tuổi, hẳn chính là trang chủ.



Chỉ là vị trang chủ tựa hồ cũng có chút không cao hứng, nói:



“Sư huynh, ta cùng Lục thiếu hiệp có việc gấp muốn nói, mời sư huynh đi về trước, có cái gì chúng ta ngày mai bàn lại.”



Nam nhân trung niên bất mãn nói:



“Không được, việc này cần phải nhanh chóng nói rõ.”



Trang chủ tựa hồ thực bất đắc dĩ, đành phải xin lỗi.



“Vậy phiền Lục thiếu hiệp ở bên ngoài chờ một lát.”



Lục Duyên đành phải gật gật đầu, đứng ở bên ngoài chờ.



Hai người kia ở trong phòng, đóng cửa lại. Lục Duyên thực mau liền nghe được bên trong lại cãi cọ, âm thanh thật lớn. Nam nhân trung niên tức giận nói:



“Lúc này trăm triệu lần không thể!”



Sau đó bên trong lại đè thấp giọng nói, Lục Duyên nghe không rõ lắm, hơn nữa cũng không có ý nghe lén bọn họ nói chuyện.



Nhưng thực mau, trong phòng đột nhiên phát ra tiếng loảng xoảng, động tĩnh rất lớn, sau đó nam nhân trung niên hô đau.



Lục Duyên cả kinh, lập tức đẩy cửa ra, liền nhìn thấy nam nhân trung niên ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, nhưng trang chủ không thấy, một cửa sổ trong phòng mở.



Nam nhân trung niên lập tức bò dậy, hô một tiếng:



“Sư đệ! Ngươi đi đâu!”



Lục Duyên cũng không biết đã xảy ra sự tình gì.



Nam nhân trung niên chịu đựng đau đớn, lập tức liền nhảy qua cửa sổ ra ngoài, thoạt nhìn như là đuổi theo.



Lục Duyên cũng chạy tới cửa sổ.



Bên ngoài sắc trời đã tối, cơ hồ cái gì cũng nhìn không rõ. Không đủ ánh sáng nhưng Lục Duyên vẫn nhìn thấy bóng dáng của nam nhân trung niên, mà hắn còn thấy được một thân ảnh khác. Một nữ nhân mặc y phục màu trắng trốn ở chỗ rất xa nhìn bên này.



Lục Duyên bất chấp quá nhiều, đuổi theo nam nhân trung niên.



Nam nhân trung niên phía trước cố chạy, còn hô:



“Sư đệ! Ngươi chớ có mắc thêm lỗi lầm nữa!”



Lục Duyên thương thế còn chưa khôi phục, chạy một lúc đã mệt đến không chịu nổi. Hắn cơ hồ liền sắp nhìn không thấy bóng dáng nam nhân trung niên.



“A”



Nhưng ngay lúc này, hắn liền nghe được một tiếng thét kinh hãi.



“Trang chủ”



Lục Duyên vội vàng chạy qua, liền nhìn thấy nam nhân trung niên cùng một đệ tử đứng yên ở phía trước.



Đệ tử sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chấn kinh trợn mắt há hốc mồm.



Lục Duyên chạy tới, hỏi:



“Phát sinh sự tình gì?”



Phía sau sơn trang thế nhưng là một vực sâu. Sơn trang là kiến trúc ở trên đỉnh núi, lại không có tường rào vây quanh.



Đệ tử chấn kinh nhìn phương hướng vực sâu, nói:



“Trang chủ… trang chủ nhảy xuống…”



Nam nhân trung niên một câu cũng không có nói, chỉ là vừa rồi sắc mặt vì tức giận mà đỏ bừng cũng trở nên trắng bệch.