Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 302 : Phân nửa vết máu

Ngày đăng: 13:49 18/04/20


Lục Duyên cũng không biết đã xảy ra sự tình gì, mơ màng hồ đồ đuổi theo lại đây. Đệ tử kia cũng bị dọa ngốc, đôi mắt nhìn chằm chằm phương hướng vách núi.



Lục Duyên đi tới nhìn thoáng qua. Chỗ này quá sâu, phía dưới cũng là trắng xoá một mảnh, căn bản không nhìn đến cuối cùng, cái gì cũng nhìn không thấy. Mà nơi này cũng không có bóng dáng trang chủ.



Nam nhân trung niên là người đầu tiên phản ứng, lập tức trấn định thần sắc, nói:



"Đi! Mau đi gọi người xuống dưới chân núi lục soát, tìm chỗ trang chủ rơi xuống. Còn không mau đi! Thất thần làm cái gì?!"



Đệ tử kia cơ hồ là té ngã lộn nhào liền chạy, liên tiếp dạ dạ, lập tức liền đi triệu tập mọi người.



Lục Duyên còn đứng ở chỗ này, nam nhân trung niên liếc nhìn hắn một cái, nói:



"Lục thiếu hiệp, sơn trang xảy ra chút sự tình, chiêu đãi không chu toàn."



Nam nhân trung niên thoạt nhìn tâm tình kém cực kỳ, căn bản không có dừng lại nói lời dư thừa khách sáo, trực tiếp liền rời đi.



Lục Duyên lại nhìn thoáng qua phương hướng vực sâu, sau đó mới đi trở về.



Thời điểm hắn đi trở về đã có đệ tử sốt ruột hoảng hốt chạy tới, tựa hồ đều là nghe nói trang chủ nhảy vực, cho nên mới chạy tới.



Lục Duyên trở về liền nhìn thấy đệ tử vừa rồi hô to. Đệ tử kia nói với một đệ tử khác.



"Ta chính mắt nhìn thấy, trang chủ thế nhưng từ trên vách núi nhảy xuống!"



"Thiệt hay giả?"



Lục Duyên cau mày, một đường về khu vực phòng dành cho khách.



Hắn đi một hồi, liền nhìn thấy mấy người Nghê Diệp Tâm ra đón.



Mọi người tuy rằng đều ở trong sân, bất quá nghe được bên ngoài có thật nhiều đệ tử chạy đi. Mộ Dung Trường Tình nhĩ lực rất tốt, nghe được những đệ tử đó nói cái gì mà trang chủ đã xảy ra chuyện. Nhưng bọn họ cũng hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.



Mục Nam Đình vừa nghe liền sốt ruột. Lục Duyên đi gặp trang chủ, nhưng hiện tại có người nói trang chủ xảy ra chuyện, vậy Lục Duyên có xảy ra chuyện hay không?



Nghê Diệp Tâm cũng có chút lo lắng, dù sao trong sơn trang này thật sự là quá quỷ dị. Bọn họ mới ở nơi này một ngày, cũng đã đầy đầu mờ mịt, so với gặp quỷ còn đáng sợ hơn.



Bọn họ vốn dĩ tính toán đi ra ngoài tìm Lục Duyên, cũng may Lục Duyên đã trở lại.



Mọi người đều chạy ra đón, Nghê Diệp Tâm là người thứ nhất hỏi:



"Lục huynh, xảy ra chuyện gì?"



Mục Nam Đình cũng sốt ruột nói:



"Ngươi không bị thương chứ? Sao có người nói trang chủ xảy ra chuyện?"



Lục Duyên lắc lắc đầu.



"Ta không có việc gì. Thật sự trang chủ xảy ra chuyện, nhưng ta cũng không biết đã xảy ra sự tình gì."



Việc này đích xác quỷ dị. Lục Duyên tâm tình cũng cực kỳ không tốt. Dù sao hắn là tới nơi này tìm người có việc, vốn dĩ tính toán làm xong lập tức liền đi, ai ngờ lặp đi lặp lại nhiều lần, rồi xảy ra chuyện.



Mục Nam Đình nói:



"Ngươi không phải đi gặp trang chủ à, sao cũng không biết?"



Lục Duyên đem sự tình nói cho bọn họ nghe nói một lần.



Lục Duyên chỉ cùng trang chủ nói một câu, sau đó trang chủ cùng nam nhân trung niên ở trong phòng làm cái gì hắn cũng không biết.



Nhìn dáng vẻ tựa hồ là trang chủ đột nhiên ra tay đả thương nam nhân trung niên, sau đó lại từ cửa sổ chạy mất. Kết quả nam nhân trung niên cùng Lục Duyên đều đuổi theo. Lục Duyên ở phía sau, cũng không biết phía trước đã xảy ra sự tình gì, chỉ nghe được âm thanh hô to.



Một đệ tử tận mắt thấy trang chủ nhảy vực, từ trên nhảy xuống vách núi.



Mục Nam Đình nghe được cũng không rõ, nói:



"Trang chủ không phải là bị quỷ bám vào người chứ?"



Nghê Diệp Tâm thật ra cảm thấy rất có hứng thú, nói:



"Cho nên vừa rồi những đệ tử đều đi tìm trang chủ sao?"



Lục Duyên gật đầu, nói:




"Nơi này khẳng định vốn dĩ có một thứ, có lẽ rơi xuống đất. Nam nhân trung niên bị thương, phun ra máu rơi trên mặt đất, vừa lúc có một phần dính ở trên cái gì đó, trên mặt đất chỉ còn lại có một phần. Bất quá......"



Nghê Diệp Tâm nhìn trái nhìn phải, nói:



"Bất quá hình như đồ vật bị người ta cầm đi, hiện tại không thấy."



Mộ Dung Trường Tình cũng nhìn trái nhìn phải.



"Cho nên trước khi chúng ta tới, có người cũng tới phòng này, cầm đồ vật rớt ở chỗ này đi?"



"Đúng vậy, hơn nữa người này hẳn không phải sư huynh trang chủ."



Bọn họ cũng không biết đồ vật kia là cái gì. Hai người cẩn thận dạo qua một vòng, liền từ trong phòng đi ra.



Bọn họ đi rất lâu, Cừu Vô Tự chờ đến nôn nóng, cũng chạy ra tìm bọn họ. Cuối cùng hắn ở trên đường gặp Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi trở về.



Nghê Diệp Tâm nói:



"Ngươi sao ra đây?"



Cừu Vô Tự nói:



"Nơi này quá quỷ dị, ta sợ các ngươi xảy ra chuyện."



"Đừng lo lắng, ta có đại hiệp bên cạnh, có thể xảy ra chuyện gì. Ngược lại là Cừu Trưởng lão nha, ngươi mới là chúa xui xẻo đó."



Cừu Vô Tự:



"......"



Cừu Vô Tự biết Nghê Diệp Tâm lại lấy mình trêu ghẹo. Bất quá hắn vô duyên vô cớ bị người hạ độc, còn bị vài sát thủ ám sát, suy nghĩ một chút đích xác có vẻ giống ý đó.



Mộ Dung Trường Tình nói:



"Được rồi, đi về trước lại nói."



Ba người về phòng dành cho khách. Lục Duyên cùng Mục Nam Đình nghe được động tĩnh liền từ trong phòng đi ra.



Mục Nam Đình hỏi:



"Thế nào?"



Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu nói:



"Không phát hiện cái gì đặc biệt hữu dụng."



Mục Nam Đình.



"Ta vừa rồi cũng đi ra ngoài nghe ngóng. Bọn họ hình như chưa có tìm được tung tích trang chủ đâu."



Nghê Diệp Tâm nói:



"Núi cao như vậy, đi một vòng cũng thực lao lực, muốn xuống dưới tìm khẳng định tốn không ít thời gian."



Mục Nam Đình nói:



"Nói cũng phải."



Lục Duyên vẫn luôn trầm mặc không nói, cảm thấy sự tình tiến triển thật sự là quá không thuận lợi.



Bởi vì xảy ra chuyện cho nên buổi tối toàn bộ sơn trang không còn trầm trầm, ngược lại đèn đuốc sáng trưng, luôn có đệ tử giơ đuốc đi tới đi lui, thoạt nhìn cả đêm tìm kiếm trang chủ.



An tĩnh nhất phải là chỗ có phòng dành cho khách. Buổi tối bọn họ cũng không chỗ đi. Nếu muốn xuống núi, sớm nhất cũng là buổi sáng ngày mai mới có thể đi. Hơn nữa Lục Duyên còn chưa có nói sáng mai phải rời khỏi.



Nửa đêm gió lớn cực kỳ, tiếng gió quả thực như là quỷ khóc. Nghê Diệp Tâm thật ra ngủ như chết, tựa hồ cái gì cũng quấy rầy không được. Chỉ là Nghê Diệp Tâm cảm giác mình còn chưa ngủ bao lâu, bỗng nhiên liền nghe được bên ngoài cơ hồ khua chiêng gõ trống, âm thanh đặc biệt lớn, lập tức bị đánh thức.



Nghê Diệp Tâm xoa xoa mắt ngồi dậy, Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên cũng tỉnh.



Nghê Diệp Tâm hỏi:



"Bên ngoài làm gì?"