Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 31 : Dương phủ

Ngày đăng: 13:45 18/04/20


Nghê Diệp Tâm đứng lên, nói với Trì Long cùng Triệu Doãn.



“Chúng ta đi trong chốc lát sẽ trở lại.”



Trì Long gãi cái ót gật đầu, không biết Mộ Dung đại hiệp cùng Nghê đại nhân rốt cuộc là đi làm cái gì.



Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm đi ra khỏi phòng, đến một chỗ không có ai Mộ Dung Trường Tình dừng bước.



“Làm sao vậy Mộ Dung đại hiệp?”



“Cái Xà Văn Đồ Đằng này thật sự ta đã nhìn thấy qua ở trong giáo.”



“Vậy người lưu lại đồ đằng này là thủ hạ của Mộ Dung đại hiệp sao?”



“Ta không biết. Ta cũng là nghe được một ít lời đồn trên giang hồ cho nên mới đi một chuyến. Hơn nữa rất kỳ quái……”



Nghê Diệp Tâm sốt ruột muốn vò đầu bứt tai, rốt cuộc cũng biết cảm giác khi bị thừa nước đục thả câu là như thế nào.



Mộ Dung Trường Tình như chìm vào hồi ức, đôi mắt của hắn vẫn luôn chuyển động.



“Cái đồ đằng này ta cũng thấy qua vài lần khi còn nhỏ, là nhìn thấy ở phòng luyện công trong một quyển sách. Quyển sách kia là võ công tâm pháp mà sư phụ của sư phụ ta truyền lại. Theo lý mà nói, quyển sách này ít người biết đến, không thể có ngoại nhân biết về Xà Văn Đồ Đằng này. Trong giáo cũng không có bao nhiêu người biết, đừng nói là ngoài giáo.”



“Nghe thật thần bí.”



“Hơn nữa cái Xà Văn Đồ Đằng cùng ngọc bội có chút liên hệ.”



“Hả?”



Nghê Diệp Tâm sửng sốt.



“Là ngọc bội cho ta sao?”



Mộ Dung Trường Tình gật gật.



“Là ngọc bội mà ngươi đánh mất.”



“……”



Nghê Diệp Tâm cẩn thận nhớ lại một chút.



“Chẳng lẽ đồ án giống nhau? Nhưng không đúng lắm.”



“Không phải đồ án giống nhau, mà là đồ án bổ sung cho nhau.”


“Cái này là do Dương tiểu thư nói. Nàng nói vào lần thứ nhất đi chuộc người nhìn thấy hai nam nhân cao lớn, thấy không rõ mặt vì họ đều che mặt, nhưng trên mặt họ có bộ râu rậm rất dễ nhận biết, nhất định là bọn râu rậm trên bức họa.”



“Chúng ta hiện tại chỉ cần đem người có râu rậm tìm ra là được rồi?”



Trì Long gãi gãi cái ót.



“Không sai, chính là như vậy.”



“Đại nhân!”



Gia đinh bỗng nhiên mang theo một bộ khoái chạy tới, nhìn dáng vẻ rất vội vàng.



Bộ khoái chỉ biết Trì Long cùng Triệu Doãn.



“Hai vị đại nhân, thổ phỉ còn lại đã tìm được rồi.”



Triệu Doãn hỏi:



“Ở nơi nào? Áp giải đến nha môn chưa?”



Bộ khoái lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khó nói:



“Thật ra hắn ở nha môn, nhưng không phải nha môn chúng ta.”



“Hả?”



Trì Long thấy kỳ quái hỏi:



“Đây là có ý gì, sao rối loạn vậy?”



“Chúng ta đã tìm được thổ phỉ còn lại ở một trấn nhỏ cách đây hơn ba trăm dặm. Hắn đang ở trong đại lao nha môn. Quan sai ở đó nói hắn đã bị bắt giam một năm trước, vẫn luôn ngồi trong đại lao, chưa hề đi ra ngoài. Hắn không có khả năng đột nhiên chạy đến nơi đây bắt cóc người.”



“Hả?”



Trì Long chấn động.



“Có chuyện gì nữa đây?”



Nghê Diệp Tâm cũng có chút giật mình.



“Cho nên nói, con rễ Dương gia bị một nhóm người bắt cóc, mà một người đã chết, một người ngồi đại lao sao? Hơn nữa còn có một cái Xà Văn Đồ Đằng.”



Vừa rồi nghe được còn nghĩ là vụ án bình thường, đột nhiên trở nên bí hiểm như vậy.