Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 32 : Ba phần khả năng

Ngày đăng: 13:45 18/04/20


Trì Long đột nhiên vỗ tay “Bốp” một cái.



“Đúng rồi Nghê đại nhân! Có thể có người dịch dung thành thổ phỉ đang ngồi nhà lao, ở bên ngoài giả danh hắn đi lừa bịp? Giống trường hợp của Trương bộ khoái kia?”



“Có ba phần khả năng thôi.”



“Ba phần?”



Vẻ mặt Trì Long mờ mịt, gãi cái ót.



“Vậy bảy phần là cái gì? Thuộc hạ nghĩ không ra.”



Triệu Doãn bỗng nhiên nói:



“Thổ phỉ có râu xồm, tuy rằng là đặc điểm dễ nhận biết, nhưng râu che khuất khuôn mặt, cũng dễ dàng bị nhận sai. Có lẽ con rể Dương gia nhận sai người cũng không chừng.”



Nghê Diệp Tâm gật đầu.



“Đúng, có thể đây là bảy phần khả năng. Còn lại ba phần?”



Trì Long càng mê mang. Sao dư ra ba phần khả năng?



“Nghê đại nhân đừng thừa nước đục thả câu nữa, còn có khả năng gì nói đi.”



Nghê Diệp Tâm cười cười.



“Cái này để nói sau. Hiện tại Trì Long cùng Triệu Doãn đi hỏi thăm cẩn thận về sự việc của thổ phỉ kia, đem chuyện trước và sau khi hắn ngồi nhà lao biết rõ ràng. Trong lúc ngồi nhà lao, hắn có rời khỏi lần nào hay không cũng phải điều tra rõ. Việc trinh thám này, chỉ cần có một sai sót nhỏ, tuyệt đối sẽ có suy đoán sai lầm.”



“Dạ, Nghê đại nhân, chúng ta lập tức đi ngay.”



Bộ khoái cùng Trì Long và Triệu Doãn rời khỏi, họ đi điều tra về thổ phỉ kia.



Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình tiếp tục ở lại Dương phủ tra manh mối.



Những người khác đều rời đi, Mộ Dung Trường Tình vẫn luôn không nói chuyện mới lên tiếng.



“Hiện tại phải làm sao?”



“Muốn nhờ Mộ Dung đại hiệp giúp một chút. Về việc Xà Văn Đồ Đằng rốt cuộc có phải do người Ma giáo tác quái hay không, thì xin đại hiệp đi tra giúp.”



“Lúc trước ta cũng đã điều tra qua về Xà Văn Đồ Đằng, trong giáo cũng không có bất thường, nhưng bởi vì gần đây có không ít vụ án liên quan Xà Văn Đồ Đằng, tất cả đều đổ lên đầu Ma giáo. Giang Nam là vùng làm kinh doanh của giáo chúng bị ảnh hưởng rất nhiều.”
“Sau lần đầu tiên phu quân ta bị thổ phỉ tấn công, kho hàng Trường Sinh gần như đã bị cướp sạch. Phu quân cũng dưỡng thương thật lâu mới có thể đi lại được. Sau chuyện này ta rất lo lắng, sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng sau một quãng thời gian, chúng ta cũng quên mất chuyện đó. Vài ngày trước khi xảy ra chuyện, phu quân muốn đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đại khái phải đi năm ngày mới về. Thực ra trước đây phu quân cũng thường ra ngoài bàn chuyện làm ăn, hầu hết đều là ba ngày năm ngày, ta ở trong nhà chờ người trở về. Ai biết lần này, qua năm ngày mà phu quân vẫn không trở về, hoàn toàn không có tin tức gì. Ta rất lo lắng, lập tức sai người đi tìm. Ngô công tử bàn chuyện làm ăn với phu quân nói rằng phu quân đã sớm rời khỏi, bảo là phải về nhà, nhưng ta lại không thấy bóng dáng người đâu.”



Đến lúc này, Dương đại tiểu thư rốt cục cũng xác định phu quân của nàng đã mất tích. Người Dương gia bắt đầu đi tìm người con rễ khắp nơi, nhưng vẫn không có tin tức.



Ngay lúc bọn họ đang rối rắm không biết có nên báo quan hay không, đột nhiên có người đưa tới một phong thư. Trong thư nói Dương đại tiểu thư tự mình cầm tiền đi đến một khu miếu đổ nát ở ngoại thành. Phải đi một mình, không được phép có người khác.



Dương lão gia nhìn thấy lá thư đó lập tức phản đối, ông không muốn để cho con gái đi mạo hiểm, kêu hạ nhân đi báo quan. Nhưng Dương đại tiểu thư vẫn kiên trì cầm ngân phiếu đi chuộc phu quân của mình. Cuối cùng tới ngày hẹn, Dương đại tiểu thư mang ngân phiếu đi, cũng không gặp nguy hiểm, nhưng phu quân của nàng cũng không được trả về, vẫn không thấy bóng dáng.



Thời gian trôi qua từng ngày, mọi người đều nói thổ phỉ sao có thể giữ lời, có lẽ thổ phỉ đã giết người rồi, nếu không sao nhiều ngày như vậy lại không có một chút tin tức.



Về Xà Văn Đồ Đằng, Dương đại tiểu thư không biết nhiều. Nó đột nhiên xuất hiện vào một buổi tối, người phát hiện đầu tiên là gia đinh đi tuần tra.



Hai người hỏi xong liền cáo từ Dương đại tiểu thư đi ra. Mộ Dung Trường Tình hỏi:



“Bây giờ đi nơi nào?”



“Đi kho hàng Trường Sinh, ta chưa có thấy qua kho hàng bộ dáng gì.”



Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày.



“Hiệu cầm đồ mà thôi, cũng là chỗ bình thường.”



“Chúng ta đi chỗ người con rể bị bắt cóc nhìn một cái, có lẽ có phát hiện gì.”



“Chuyện đã phát sinh một thời gian, có thể còn có cái gì để phát hiện?”



Kho hàng Trường Sinh vẫn tiếp tục mở cửa làm ăn buôn bán, khẳng định đã sửa sang lại, dù bọn bắt cóc để lại manh mối gì, tuyệt đối cũng bị dọn dẹp sạch sẽ.



“Tuy rằng là như thế, nhưng nghe Trì Long kể lại ta vẫn cảm thấy có vấn đề.”



“Vấn đề gì?”



Nghê Diệp Tâm nhướng mày.



“Còn nhớ ta nói dư ra ba phần khả năng không?”



“Nhớ rõ. Là cái gì?”



“Ba phần khả năng cuối cùng, có lẽ là không có thổ phỉ râu xồm nào cướp kho hàng Trường Sinh cả. Chỉ là do người con rễ bịa đặt ra mà thôi.”