Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 320 : Phải dạy viết chữ
Ngày đăng: 13:50 18/04/20
Mộ Dung Trường Tình hỏi.
“Vậy ngươi cảm thấy nên làm sao?”
“À, đại hiệp cảm thấy tiểu cô nương có thể biết cái gì hay không?”
“Tiểu cô nương?”
Mộ Dung Trường Tình nhất thời không hiểu.
Nghê Diệp Tâm hưng phấn nói:
“Chính là cô nương nho nhỏ muốn làm thê tử của Nhất Nhất đó! Nàng không phải là cháu gái của Đại trưởng lão sao? Có khả năng biết cái gì hay không? Chúng ta có thể cho Nhất Nhất đi hỏi thăm nàng một chút. Nhất Nhất của chúng ta đáng yêu như vậy, dùng mỹ nhân kế tuyệt đối không thành vấn đề.”
“……”
“……”
Cừu Vô Tự nhịn không được nói:
“Nhất Nhất còn nhỏ……”
Đừng dạy hư Nhất Nhất.
Cừu Trưởng lão nói còn chưa dứt lời, đã bị Nghê Diệp Tâm cắt ngang. Mộ Dung Trường Tình đã có thể đoán được Nghê Diệp Tâm muốn nói Cừu Vô Tự như thế nào.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Đúng vậy, thừa dịp nó còn nhỏ nhất định phải học thêm chút kiến thức.”
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Nàng tuy rằng là cháu gái Đại trưởng lão nhưng cũng quá nhỏ, có thể biết được cái gì?”
“Đại hiệp không hiểu rồi, chính là bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên rất có khả năng Đại trưởng lão khi nói sẽ kiêng dè người khác, nhưng sẽ không kiêng dè đứa cháu này.”
Mộ Dung Trường Tình không lời gì để nói, nhìn thoáng qua Cừu Vô Tự. Cừu Vô Tự tức khắc bị nhìn đến lông tơ dựng ngược.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Cừu Trưởng lão, ngươi vừa rồi còn nói cảm ơn ta cứu mạng, muốn lấy thân báo đáp mà!”
Cừu Vô Tự trừng lớn mắt, miệng cũng há to, vẻ mặt phát ngốc, nói:
“Từ từ, ta chưa nói qua những lời này nha.”
Cừu Vô Tự đích xác cảm tạ Nghê Diệp Tâm hỗ trợ ngăn chặn Đại trưởng lão. Nhưng lấy thân báo đáp gì đó, Cừu Vô Tự đánh chết cũng sẽ không nói ra. Nếu mà nói, chỉ sợ Mộ Dung Trường Tình đã sớm làm hắn thành thi cốt vô hồn, cũng sẽ không để hắn đứng ở chỗ này thời gian dài như vậy.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Dù sao ý tứ cũng như nhau. Cho nên việc Nhất Nhất đi thu phục tiểu cô nương, cần ngươi hỗ trợ đi chuyển đạt ý, đã biết chưa?”
Cừu Vô Tự cũng không dám nói không, căng da đầu gật gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi. Hắn sợ Nghê Diệp Tâm lại làm ra cái gì kinh khủng nữa.
Cừu Vô Tự đi rồi, Mộ Dung Trường Tình gọi người tiến vào thu dọn, cầm chén đũa đi ra ngoài.
Đến buổi chiều, Đại trưởng lão gọi trên dưới một trăm người tới để Nghê Diệp Tâm tra hỏi. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy tư thế này đã biết tuyệt đối là Đại trưởng lão muốn ra oai phủ đầu.
Để nhiều người tới như vậy, cả ngày cũng hỏi không xong, đừng nói chỉ có một buổi chiều.
Nghê Diệp Tâm thật ra không ngại, dù sao điều tra án chính là phải chậm rãi, nóng vội thì như ăn đậu hủ nóng sẽ dễ phỏng miệng.
Kết quả buổi chiều, một phần ba số người cũng chưa hỏi xong. Đến lúc chạng vạng, Mộ Dung Trường Tình tất nhiên sẽ không để những người này lưu lại trong viện, liền đuổi đi hết, nói ngày mai lại đến hỏi tiếp.
Nghê Diệp Tâm hỏi được khoảng hai mươi mấy người, ghi chép hết mấy chục tờ giấy, viết đến bả vai cũng mỏi.
Nghê Diệp Tâm mệt, bổ nhào vào giường, nói:
“Mệt chết ta, mệt mỏi quá đi. Đại trưởng lão khẳng định là có mưu đồ khi để nhiều người như vậy tới. Ta hỏi vài người đều nói là ba năm trước gặp qua người chết một lần! Cái quỷ gì chứ.”
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, nhịn không được cười, nói:
“Vậy thật đúng là quá xa xăm.”
Mộ Dung Trường Tình ngồi ở bên cạnh bàn, cầm lấy giấy mà Nghê Diệp Tâm ghi chép nhìn thoáng qua, nhịn không được liền nhướng mày, nói:
“Sao phải dỗ dành a.”
Cừu Vô Nhất bĩu môi. Ngày thường đều là Cừu Vô Tự dỗ dành nó vui vẻ. Nó chưa từng dỗ dành người khác vui vẻ đâu.
Cốc Triệu Kinh nhìn thấy, lại đau đầu muốn chết, vội vàng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, sau đó tùy tay nắm tuyết trên mặt đất, nặn thành một người tuyết nhỏ.
Cốc Triệu Kinh nói:
“Nhìn xem người tuyết đáng yêu không? Đừng khóc, ngàn vạn lần đừng khóc, gió lớn như vậy vừa khóc liền khiến gió thổi vào mặt hỏng rồi.”
Cừu Vô Nhất nhìn thấy Triệu Kinh ca ca của mình ôn nhu an ủi người khác, lập tức không cao hứng, chạy tới túm tay áo hắn.
Tiểu cô nương bĩu môi, chỉ vào người tuyết nhỏ, nói:
“Đây là gì? Thật giống Nhất Nhất, rất xấu! Hừ!”
Cừu Vô Nhất nói:
“Ta không có khóc, sao lại xấu?”
“Ngươi chính là xấu, xấu muốn chết, hừ!”
Tiểu cô nương chống nạnh nói.
Cốc Triệu Kinh bị chọc cười. Không có gì đáng nói thế nhưng cãi cọ kịch liệt.
Tiểu cô nương cũng chưa từng chơi làm người tuyết. Kết quả chỉ một lát liền bị Cốc Triệu Kinh làm cho hứng thú, nàng khanh khách cười, còn ôm cổ Cốc Triệu Kinh hôn trên má một cái.
Cừu Vô Nhất nhìn thấy lại không vừa lòng, đem tiểu cô nương đẩy ra, tự mình ôm cổ Cốc Triệu Kinh, nói:
“Ngươi làm gì? Triệu Kinh ca ca chỉ có thể cho một mình ta hôn, người khác không thể hôn.”
Cốc Triệu Kinh nghe Cừu Vô Nhất nói, có điểm xấu hổ.
Tiểu cô nương nói:
“Sao chỉ có thể cho một mình ngươi hôn, ta vừa rồi cũng đã hôn.”
Cừu Vô Nhất nghe nàng nói như vậy, càng tức giận, lôi kéo Cốc Triệu Kinh muốn đi.
Cốc Triệu Kinh vội vàng đem người ngăn lại, nhỏ giọng nói:
“Chúng ta không phải tới làm chính sự sao?”
Cừu Vô Nhất hiển nhiên đã quên chính sự, lúc này mới nhớ tới, nhưng phi thường không cam lòng, nói:
“Hừ, ta không muốn làm.”
Cốc Triệu Kinh nghe Cừu Vô Nhất nói, thiếu chút nữa liền bật cười.
“Triệu Kinh ca ca để nàng hôn, ta giận.”
“Đừng nóng giận, chúng ta xong xuôi chính sự liền đi trở về.”
Cốc Triệu Kinh vội vàng dỗ dành nó. Cừu Vô Nhất chính nghĩa lẫm nói:
“Vậy Triệu Kinh ca ca về sau còn để cho người khác hôn không?”
Cốc Triệu Kinh cảm thấy thật sự buồn cười, nói:
“Vừa rồi ta không có phòng bị, về sau tất nhiên sẽ không.”
Cừu Vô Nhất gật gật đầu, nói:
“Về sau chỉ có ta có thể hôn Triệu Kinh ca ca, đúng hay không?”
Cốc Triệu Kinh ngượng ngùng, bất quá vì dỗ dành Cừu Vô Nhất vẫn là gật gật đầu.
Cừu Vô Nhất tức khắc liền cao hứng, sau đó ôm Cốc Triệu Kinh, dùng tay áo lau chùi má Cốc Triệu Kinh, lại hôn một cái vang dội.
Tiểu cô nương cũng không biết bọn họ nói cái gì, nhưng làm Cừu Vô Nhất tức giận, nàng cảm thấy rất có thành tựu, so với vừa rồi vui lên không ít.
Cốc Triệu Kinh cuối cùng dỗ dành được Cừu Vô Nhất. Hai người đã trở lại chơi cùng tiểu cô nương trong chốc lát. Chờ tiểu cô nương vui vẻ, Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh mới tìm cơ hội dò hỏi tiểu cô nương.